Nửa tiếng sau, Tiêu Thanh đã về nhà.
"Em có biết bé Doanh bị bắt đi đâu không?"
Vừa về tới nhà, Tiêu Thanh lập tức gấp gáp hỏi.
"Em không biết." Mục Thiên Lam khóc lóc nói: "Người bắt bé Doanh nói, phải một tiếng sau bọn họ mới phái người báo cho chúng ta biết bé Doanh bị bắt đi đâu. Bây giờ mới hơn nửa tiếng thôi, còn gần nửa tiếng nữa"
"Tiêu Thanh, anh nói xem có phải là do Mục Hải Long làm không. Anh ta biết anh không chết cho nên mới phải người bắt bé Doanh đi, hòng giăng bẫy giết anh thì phải làm sao đây?"
Cô cực kỳ sợ hãi, cũng vô cùng bất an, cô không biết mình nên làm cái gì bây giờ.
Cô biết, kẻ bắt cóc bé Doanh Bảo Tiểu Thanh đi cứu, chắc chắn là bọn họ có âm
mưu, nếu không thì không cần phải bắt bé Doanh đi. Vì lẽ đó, nếu Tiêu Thanh đi cứu người, nhất định là nguy hiểm vô cùng.
Nhưng không đi thì bé Doanh sẽ gặp nguy hiểm.
Nói cách khác, nếu Tiêu Thanh không đi, cô sẽ mất đi cô con gái bảo bối của mình. Còn nếu Tiêu Thanh đi, chắc có lẽ cô sẽ mất đi cả chồng và con gái.
Vì lý do này, cô tỏ ra không biết phải làm thế nào!
"Vợ à, không nghiêm trọng như em nghĩ đâu, không cần phải sợ"
Tiêu Thanh ôm Mục Thiên Lam an ủi một hồi.
Tuy nói như vậy nhưng trong lòng anh biết rõ, đây là một ván cược sinh tử.
Tần An, Hắc, Hồ cũng rất rõ ràng, nếu Tiêu Thanh đi cứu bé Doanh thì sẽ phải gặp
nguy hiểm vô cùng lớn.
"Đại ca, thật xin lỗi." Tần An xấu hổ cúi thấp đầu: "Lúc bọn chúng gõ cửa, nếu như thuộc hạ đi mở thì bé Doanh cũng sẽ không bị bắt. Là thuộc hạ đã sơ ý, không giành
mở cửa trước bé Doanh, dẫn đến việc cô bé bị bắt đi, xin đại ca trách phạt!"
"Xin đại ca trách phạt!"
Hắc và Hồ cũng giống như đứa trẻ làm sai chuyện, xấu hổ cúi đầu xuống.
Tiêu Thanh vừa tức vừa không biết làm sao: "Ba người các câu đều ở đây, ai đi mở cửa mà chẳng được, sao lại để cho bé Doanh đi mở cửa chứ? Đúng thật là.."
Anh cũng không biết nên nói cái gì.
Tần An, Hắc và Hổ đều cúi đầu cực thấp, vô cùng tự trách bản thân.
Mục Thiên Lam nói: "Tiêu Thanh, anh cũng đừng trách bọn họ. Cửa vừa gõ, bé Doanh đã lập tức nói là bố về, còn nói rất nhớ bổ cho nên mới chạy ra cửa trước tiên. Mọi người cũng biết, trước đây bé Doanh không có bố nên đã phải chịu đựng rất nhiều cực khổ, bây giờ có bố rồi, hơn nữa bố còn rất tốt với con bé. Vì lẽ đó, chỉ cần một khắc không thấy bố, con bé luôn miệng nhắc tới bố mãi. Mọi người cũng cho là anh về, cho nên không giành mở cửa với bé Doanh, muốn tạo bầu không khí ấm áp cho anh và bé Doanh, ai mà ngờ.."
Nói xong, cô che miệng khóc lóc.
Hốc mắt Tiêu Thanh cũng đỏ ửng: "Là anh không tốt, anh nên dẫn bé Doanh
theo"
Anh cũng bắt đầu tự trách.
Lúc này, cửa lại bị gõ lần thứ hai.
Tiêu Thanh lập tức đi mở cửa, chỉ thấy một người đàn ông mặc đồ Tây đứng
ngoài cửa.
"Có phải tới để nói cho tôi biết đi đâu cứu con gái tôi không?" Tiêu Thanh hỏi.
"Đúng vậy." Người đàn ông kia nói: "Ông chủ của tao nói, nếu như mày muốn cứu
con gái, hãy đi theo tao. Không được dẫn theo bất cứ người nào, chỉ cho phép một mình mày đi. Không muốn con gái chết thì đi theo tao"
"Được."
Tiêu Thanh lập tức ra cửa.
"Tiểu Thanh!"
Mục Thiên Lam đuổi theo: "Anh có nắm chắc không, chắc chắn anh và bé Doanh
sẽ sống sót trở về đúng không?"
Tiêu Thanh xoay người, ôm gương mặt cô, cười với cô một tiếng: "Anh chắc chắn cả anh và bé Doanh sẽ sống sót trở về, một người cũng không thiếu, tin tưởng anh!"
Trong lòng người đàn ông kia âm thầm cười nhạt: "Còn sống trở về ấy hả? Mày đừng nằm mơ, mày đi chuyến này chắc chắn sẽ phải chết!"
Sau khi an ủi Mục Thiên Lam một hồi, Tiêu Thanh lập tức đi theo người đàn ông kia.
Mục Thiên Lam hô to: "Tiêu Thanh! Phải sống sót trở về nhé! Anh và bé Doanh
nhất định phải sống sót trở về!"