“Tiêu Thanh, con học y thuật ở đâu mà thần kỳ như vậy hả?” Thẩm Thị Đông hỏi bằng vẻ kinh ngạc.
Tiêu Thanh cười nói dối: “Con quen biết với Lý Tế Thế đã lâu rồi nên tự nhiên cũng sẽ biết một chút y thuật”
“Sao cơ?”
Nghe tới Lý Tế Thế, bác sĩ Thôi vô cùng kinh ngạc.
Ngay sau đó, ông ta đã chạy tới bên cạnh Tiêu Thanh: “Anh là học sinh giỏi của ông Lý Tế Thế bác sĩ hàng đầu Lâm Hạ ư?”.
Tiêu Thanh đáp: “Cũng không tính là học trò giỏi gì, tôi chỉ là bạn cũ hơn mười năm của ông ấy, học được một chút kỹ năng của ông ấy mà
thôi”
Ánh mắt của bác sĩ Thôi khi nhìn Tiêu Thanh bỗng chốc thay đổi: “Ông Lý không hổ là bác sĩ hàng đầu Lâm Hạ, anh chỉ học được một chút kỹ năng của ông ấy mà đã hơn tôi rất nhiều, Thôi Dũng tôi thật đáng xấu hổ, suýt chút nữa đã làm chậm trễ việc cứu người của anh rồi, mong anh tha thứ cho tôi!”
Cô y tá cũng xấu hổ cúi đầu: “Xin lỗi anh, tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn”
Tiêu Thanh hào phóng xua tay: “Cũng không gây ra hậu quả gì không thể cứu vãn nên tôi sẽ không trách hai người”
Cả hai người liên tục nói lời cảm ơn.
Lúc này, một bác sĩ chạy vào với vẻ vô cùng cấp bách.
“Bác sĩ Thôi, bệnh tình của tên đại ca Hồng Kông kia đã chuyển biến xấu, ông nhanh tới xem một chút!”
Bác sĩ Thôi rời đi ngay lập tức. Chẳng bao lâu, ông ta đã đi vào một phòng bệnh cao cấp.
“Nhanh, nhanh cứu daddy của tôi, nhanh lên!”
Một cô gái cao gầy, xinh đẹp lạnh lùng thúc giục.
Bác sĩ Thôi nói được rồi ngay lập tức quan sát bệnh nhân đang nằm trên giường bệnh. Sau khi quan sát một lúc, sắc mặt của bác sĩ Thôi trở nên ngưng trọng nói: “Mạch máu não của Chủ tịch Cố đã bắt đầu bị xuất huyết trên diện rộng, cần phải phẫu thuật mổ sọ não càng sớm càng tốt, nhưng tỷ lệ thành công rất thấp, chỉ nắm chắc chưa tới năm phần trăm, cô Cố hãy đưa ra quyết định có làm phẫu thuật hay không?”
Cố An Kỳ choáng váng!
Tỷ lệ thành công chỉ có năm phần trăm, đây không phải là chắc chắn sẽ chết sao?
“Các người đều là đồ vô dụng hả? Tỷ lệ thành công chỉ có năm phần trăm mà cũng dám nói ra ư, dù sao thì tỷ lệ thành công phải đạt năm mươi phần trăm mới được chứ, bố của tôi có những năm người vợ, mười mấy đứa con, tài sản hàng trăm nghìn tỷ, nếu như ông ấy không gượng dậy được thì nhà họ Cố sẽ phải chia năm xẻ bảy chỉ vì tranh giành tài sản đấy, ông có hiểu không? Cho nên, tôi không cần biết ông dùng cách gì, nhưng nhất định phải cứu sống bố tôi, nếu không tôi sẽ phá tan cái bệnh viện này của các ông!”
Cố An Kỳ gào lên một cách điên cuồng.
Bác sĩ Thôi khóc không ra nước mắt: “Cô Cố, quả thực là tuổi của Chủ tịch Cố đã cao, mà xuất huyết não là một căn bệnh rất nguy hiểm, huống hồ còn là xuất huyết đại não, chúng tôi cũng muốn cứu Chủ tịch Cố nhưng thực sự là hy vọng rất mong manh!”
“Tôi không quan tâm!”
Cố An Kỳ nắm lấy cổ áo của bác sĩ Thôi, hét lên: “Điều chuyên gia khoa não giỏi nhất trong bệnh viện các ông tới đây, cho dù các ông dùng cách nào thì nhất định cũng phải chữa khỏi cho bố tôi, nếu không thì đừng trách tôi không khách khí với các ông!”
Nói xong, cô ta đẩy bác sĩ ra.
“Haiz!” Bác sĩ Thôi lo lắng giậm chân.
Đột nhiên, trong đầu ông ta chợt lóe lên ánh sáng.
“Đúng rồi, cô Cố, vừa rồi có một bệnh nhân suy tim tới mức sắp chết, được một anh chàng nọ chữa khỏi bằng phương pháp châm cứu, hay là tối mời anh chàng đó đến để cậu ấy thử một chút xem tỷ lệ chữa trị thành công cho Chủ tịch Cố có thể cao hơn không nhé?”
“Châm cứu ư?”Cố An Kỳ cau mày lại: “Chính là dùng kim để châm vào à, phương pháp quê mùa này có thể có hiệu quả không?”
Bác sĩ Thôi nói: “Có hiệu quả hay không thì không biết, cứ thử một chút rồi hãy nói”
Cố An Kỳ cũng không suy nghĩ nhiều mà lập tức thúc giục: “Vậy thì ông nhanh chóng gọi anh ta tới thử một một chút xem sao!”