Mục lục
Truyện Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi (full) Tiêu Thanh - Mạc Thiên Lam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khổng Tường Bân nổi trận lôi đình với Đặng Cửu Thiên đang ngồi ở trên ghế sa lông hút thuốc lá.

Đặng Cửu Thiên ngồi vắt chéo hai chân, thản nhiên cười và nói: "Cậu Khổng, người giỏi thì có người khác giỏi hơn, đừng tưởng rằng mình rất trâu bò tài giỏi, thì không ai xử được cậu" "Anh Tiêu chính là người giỏi hơn người, vẫn có cái can đảm dám xử lý cậu." "Huống chi cậu là người có lỗi trước, cho dù anh Tiêu có đánh chết cậu, ông ngoại cậu cũng không thể nói gì." "Cho nên cậu vẫn nên ngoan ngoãn đi thôi, đừng ngang ngược nữa, đặc biệt là sau khi anh Tiêu đến, tốt nhất cậu nên chủ động nhận tội, chịu đựng trừng phạt, như vậy thì hình phạt sẽ nhẹ hơn một chút, nếu không thì hậu quả nghiêm trọng bao nhiêu, tôi cũng không dám bảo đảm"

Khổng Tường Bân nghe xong, chân mày không khỏi nhíu lại. "Rốt cuộc thì Tiêu Thanh đó có lai lịch gì, bối cảnh như thế nào?”


Đột nhiên trong lòng anh ta cảm thấy có chút sợ hãi. Đặng Cửu Thiên cười một tiếng: "Cậu chỉ cần nhớ kỹ câu nói, lạc đà gầy lớn hơn ngựa là được." "Lời này có ý gì?" "Tự mình lĩnh hội đi" "Hừ!" Khổng Tường Bân nói: "Tôi không tin anh ta tài giỏi mạnh hơn ông ngoại tôi đâu! Tôi sẽ chờ anh ta tới, nhìn xem anh ta có dám động vào tôi hay không!"

Nửa giờ sau. "Đại ca, anh Tiêu đến"

Có đàn em chạy vào phòng khách báo cáo.

Đặng Cửu Thiên lập tức đứng dậy, đi ra phòng khách tiếp đón.

Không lâu sau.

Tiêu Thanh cõng Mục An Phong, cùng với Mục Thiên Lam, Ngô Tuệ Lan và Mục An Minh đi vào. "Khổng Tường Bân, anh rể tạo dẫn tạo tới trừng trị mày, mày xong đời rồi!"

Mục An Phong tức giận nói.

Khổng Tường Bân có chút sợ hãi.

Dẫu sao thì cũng là rơi vào trong tay người khác, quan hệ có cứng hơn đi nữa, nước xa không cứu được lửa gần thì cũng vô dụng. Vì để tự vệ trước, anh ta nhịn, quyết định trước tiên đàng hoàng một chút, tránh được kiếp này rồi nói sau.

Rất nhanh, Mục An Phong được đặt trên ghế sa lông. "Đến đây, quỳ xuống trước mặt em vợ tao" Tiêu Thanh nhìn về phía Khổng Tường Bân, dùng giọng ra lệnh nói. "Anh rể tạo bảo mày quỳ xuống, có nghe thấy không!"

Mục An Phong thấy anh ta làm thinh, không nhịn được quát lên.

Khổng Tường Bân cắn răng nhìn về phía Tiêu Thanh: "Mày có biết ông ngoại tao là ai không?" "Không biết, cũng không muốn biết. Tao chỉ biết là, mày đánh em vợ tao thảm như vậy, còn hại chết con của em vợ tao, tao phải trút giận cho nó. Vì vậy mày vẫn nên ngoan ngoãn quỳ xuống chịu phạt đi" Tiêu Thanh đốt một điếu thuốc nói.

Khổng Tường Bân cười một tiếng: "Nói ra cũng không sợ hù chết mày, ông ngoại tao là đầu lĩnh của Cục tuần tra cả nước, quyền cao chức trọng, địa vị hiển hách. Mày dám động vào tao một chút, ông ngoại tao mà biết, tuyệt đối sẽ khiến mày chết rất thảm!" Biết được thân phận của ông ngoại Khổng Tường Bân, "Cái gì!" đám người Mục Thiên Lam giật mình.


Ngay cả Mục An Phong cũng kinh hãi. "Sợ rồi đúng không?"


Khổng Tường Bân cười đắc ý: "Nếu như sợ, lập tức nói xin lỗi tạo, bắt tạo ở đâu thì cung kính đưa tạo trở về nơi đó. Nếu không, tao mà ghi nhớ thù này, đến lúc đó trả thù thì chúng mày cũng không được lợi lộc gì"


Mục An Phong sợ hãi nói: "Anh rể, hay là... thôi đi. Ông ngoại anh ta quá trâu bò, chúng ta cũng không nên đắc tội. "Ha ha!"


Khổng Tường Bân không nhịn được cười to: "Nói mày rác rưởi mà mày còn không phục. Chẳng phải vừa nãy rất cứng sao? Sao giờ lại sợ rồi? Có bản lĩnh thì tới đánh tạo đi này, còn không có gan thì lập tức quỳ xuống cho tao, cầu xin tạo tha cho. Bằng không, tạo mà ra khỏi nơi này, tuyệt đối sẽ trả thù chúng mày!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK