Mục An Quốc, Lý Nam Hương, Mục Anh Thiên và Trương Thanh Hoa cười đến méo cả mặt, nhận quà cáp nhiều đến mức như muốn trẹo cả tay.
"Chúng tôi dĩ nhiên phải giữ thể diện cho Hải gia chứ!"
"Đầu năm nay, ai lại không biết Hải gia rất thành công chứ? Có thể tới đây để chúc mừng Hải gia đó là vinh hạnh của chúng tôi!"
"Những món quà nhỏ này, cũng chỉ có mấy tỷ nên mong bà nhận lấy không cần phải khách sáo."
Những vị khách từng người một tươi cười bước tới tặng lễ vật và gửi lại thiệp mời sau đó bước vào trong Vương phủ.
"Chị dâu cả, Hải Long càng lúc càng thấy choáng ngợp."
Vẻ mặt Trương Thanh Hoa tươi cười nói: "Từ ba giờ chiều chúng ta đã đứng đây để đón khách mời, nhưng mới hơn hai tiếng đã nhận được hơn một nghìn lễ vật"
"Mỗi món quà là ba tỷ nếu tính hết hơn một nghìn món quà kia thì cũng trị giá mấy nghìn tỷ đấy."
"Ngoại trừ Hải Long thì trong khoảng thời gian ngắn không ai có thể kiểm được mấy nghìn tỷ như thế"
"Ha ha!"
Lý Nam Hương cười toe toét: "Em dâu nói rất đúng, Hải Long chính là cây kim tiền của nhà chúng ta vì thế về sau mỗi năm những buổi lễ thế này sẽ được tổ chức năm, sáu lần cứ như vậy có thể nhận được hơn hàng trăm tỷ
rồi!"
"Ha ha!"
Mục An Quốc và Mục Anh Thiên cũng đều vui vẻ cười lớn lên.
"Quyết định tốt nhất trong cuộc đời này của tôi đó chính là kiên định bám gót anh cả, nếu như lúc này anh ba cũng phát tài thì sẽ đi theo anh ba còn bây giờ tôi và Tú Quỳnh không biết phải đi đâu để xin ăn."
Mục Anh Thiên nghe thấy rất cảm động đến thốt lên.
"Thật vậy sao!"
Trương Thanh Hoa bùi ngùi nói: "May là khi đó Ngô Tuệ Lan giàu có nên em đã đến tìm chị ấy chỉ mình cách làm giàu, chị ấy như chim công kiêu hãnh nên không một con chim nào có thể giết em nhưng một khi em về với chị ấy thì chị dâu cả có thể đánh chết."
"Đó là đương nhiên!"
Lý Nam Hương ngạo nghễ nói: "Thật tốt khi các người không theo tiện nhân Ngô Tuệ Lan kia nếu không các người lấy đâu ra cơ hội đứng ở đây chứ hơn nữa có khi chạy theo đuổi của những vị tổng giám đốc trên khắp đất nước này"
"Cũng đúng, cũng đúng!"
Mục Anh Thiên và Trương Thanh Hoa cứ gật đầu như một con chó.
"Chị dâu cả nói đúng."
Trương Thanh Hoa cười nói: "Hải Linh nhà em cũng đã hai mươi hai tuổi lớn, lên trông rất xinh đẹp, mặn mà nên đã nhờ Hải Long giúp tìm kiếm một gia đình giàu có."
Lý Nam Hương cười ha hả nói: "Em dâu, cô còn chưa biết Hải Long đã tìm được đối tượng cho Hải Linh à, nghe nói đó là một vị thiếu gia rất thành đạt vào hai ngày trước Hải Linh đã ngồi máy bay từ Ưng Quốc sang Mễ Quốc
để gặp mặt vị thiếu gia kia, về việc thành hay không thì phải dựa vào Hải
Linh"
"Thật không?"
Mục Anh Thiên và Trương Thanh Hoa đều mừng rỡ hỏi: "Vị thiếu gia đó có bao nhiêu tài sản thế?"
"Đã thành đạt rồi!"
Lý Nam Hương nói rằng: "Tôi nghe Hải Long nói vị thiếu gia ấy có cả một gia tộc chống lưng và bảo vệ cậu ta, cho dù cậu ta có ngang ngược như thế nào thì chủ của Long Quốc cũng không dám trừng phạt cậu ta."
"Có điều tôi cũng chưa chắc, chỉ nghe nói như vậy thôi, còn bây giờ phải chờ xem Hải Linh có thể làm cho vị thiếu gia kia động lòng hay không, nếu được thì em dâu cũng phải bay sang đấy một chuyến rồi"
"Chỉ là khi đó, em dâu cũng không thể đạp lên đầu tôi nếu như đó là cố tình, hừ, tôi sẽ có cách để trừng trị các người đó, có biết không?"
Mục Anh Thiên và Trương Thanh Hoa cười toe tóe, sau đấy Trương Thanh Hoa lại càng tâng bốc nhiều hơn: "Chị dâu cả chính là quý nhân của nhà em, em nào dám ngồi lên đầu ai nhất là đối với chị đấy nếu không sẽ bị sét đánh!"
"Ha ha!"
Lý Nam Hương cười thật to.
Đúng lúc này, Tiêu Thanh mang lễ vật lên: "Hy vọng qua ngày hôm nay, các người vẫn còn cười vui vẻ thế này."
Lý Nam Hương đơ người liền nhìn Tiêu Thanh.
Bởi vì Tiêu Thanh dán một chòm râu lại còn hóa trang như người đàn ông đã hơn bốn mươi tuổi, cho nên bọn họ cũng không nhận ra anh.
"Sao ông lại nói như vậy?"
Lý Nam Hương rất không hài lòng nói: "Ngày nào bà đây cũng vui như vậy cả, cái gì mà qua ngày hôm nay sẽ không còn cười chứ? Ông đang quyền rủa bà già này đấy à, có tin qua hôm nay ông không thể cười nữa không?
Tiêu Thanh cười cười, chính là như vậy.
Hồ Như Bình vội vàng kéo cánh tay Tiêu Thanh vừa tặng lễ vật cho Lý Nam Hương vừa cười nói: "Bà bớt giận chồng tôi không biết nói chuyện nên ăn nói vụng về, ý của ông ấy là mong bà qua ngày hôm nay thì những ngày sau đều sẽ vui vẻ như vậy chứ không có ý quyền rủa bà."