Mục lục
Truyện Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi (full) Tiêu Thanh - Mạc Thiên Lam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai nắm tay va chạm cùng một chỗ giống như hai chiếc xe lửa đâm đầu vào nhau, tuôn ra một làn sóng xung kích khủng bố, đánh văng những người xung quanh ngã trên đất, khiến bọn họ không ngừng kêu lên sợ hãi. 

Hai cú đấm va vào nhau. Tiêu Thanh lùi lại hai bước. Mà ông già kia đứng im như núi. "Ha ha!" Tần Phong thấy thế thì cười rất dữ tợn. 

"Tiêu Thanh, không thể không nói, thực lực của anh rất mạnh, mạnh đến nỗi mà tôi nghĩ thôi cũng cảm thấy sợ, nhưng ở trước mặt cao thủ nhà họ Tần của tôi, dù anh có mạnh mẽ như thế nào thì vẫn còn kém cỏi rất nhiều, anh cứ chờ chết ở dưới tay người nhà họ Tần đi!" Anh ta rất đắc ý. 

"Lại đến!" Lão già kia giơ nắm đấm lên rồi lao vọt qua. Cao thủ so chiêu nên phạm vi ảnh hưởng rất rộng. 

Sóng xung kích mà một quyền vừa rồi đã làm rất nhiều người bị thương, nếu còn đánh tiếp, không chừng sẽ gây ra tai nạn chết người. 

Lúc này, anh điểm nhẹ mũi chân, bay lên không trung, còn ông già thì đuổi theo. 

Rầm rầm oành! 

Hai người liên tục tấn công nhau, phát ra những tiếng nổ vang khắp trời, dẫn tới vô số người dân xung quanh vây xem. 

"Trời ạ? Đây là đang đóng phim hay là đánh nhau thật vậy?" Những người dân vừa kinh ngạc vừa sợ hãi. 

Tiêu Thanh và Tà Thần liên thủ, đối mặt với hai ông già này vẫn kém hơn rất nhiều, bị hai ông già áp chế. 

"Bố ơi cố lên!" 

"Tà Thần cố lên!". Bé lạc và bé Doanh còn nhỏ nên không hiểu nguy hiểm là gì, cứ đứng tại chỗ mà hố cổ vũ. 

Mục Thiên Lam lo lắng nhìn trận chiến, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch. 

"Đạo trưởng Mao, Tà Thần của ông lợi hại như vậy, ông nhất định cũng rất lợi hại phải không? Ông có thể đi giúp chồng tôi được không?" Mục Thiên Lam hỏi. 

Mao Lập Phương cười khổ: "Phu nhân, Tà Thần là thầy để lại cho tôi, tôi kém 

Tà Thần cả nghìn kilomet, loại đánh nhau ở cấp bậc thần tiên này, tôi không chen vào được, đi lên thì chỉ có chịu chết, sóng xung kích thôi cũng có thể giết chết tôi" 

Mục Thiên Lam nghe vậy thì cảm thấy tuyệt vọng. 

Lúc này, giọng nói nhẹ nhàng của Hoắc Cẩn Đình vang lên: "Ông nội, hay là gọi thái công đến giúp Tiêu đại sư một tay? Có thái công hỗ trợ, nói không chừng có thể đánh thắng hai cao thủ này của nhà họ Tần." 

Hoắc Vạn Niên cười khổ, tiến lên nói vào tai Hoắc Cẩn Đình: "Nhìn thực lực của hai ông già này, hẳn là hai người trong mười hai thiên tướng của Thiên Vương Điện, Vương của Thiên Vương Điện là người của nhà họ Tần, để thải công của con tham gia vào cuộc chiến này thì nhà họ Hoắc sẽ bị Thiên Vương Điện nghiền nát." 

"Cái gì!" Hoắc Cẩn Định sững sờ! Không thể ngờ được hai ông già này lại là thiên tướng của Thiên Vương Điện. Cô ấy đã nghe thải công nói qua về sự khủng bố của Thiên Vương Điện. Vương là người nhà họ Tần, vậy thì ai dám trêu chọc vào! 

Thế cho nên, trái tim cô ấy cũng căng thẳng, cũng không đảm bảo ông nội gọi thái công đến giúp. 

Không bao lâu sau, cuộc chiến càng ngày càng kịch liệt hơn, Tà Thần đã bị thương nặng, hóa thành một luồng sáng màu đen bay trở về viên đá ở trên người Tiêu Thanh. 

Vốn Tiêu Thanh đối phó một ông già thôi đã quá sức, lúc này Tà Thần lại lui về, hai ông già đối phó một mình Tiêu Thanh, Tiêu Thanh lập tức không chống đỡ được, bị một đấm đánh trúng ngực, bay ngược ra xa mấy chục mét, ngã mạnh xuống trên đường cái, còn va vào làm nát vụn một chiếc ô tô đang chạy trên đường. 

"Bố!" 

"Tiêu Thanh!" 

"Lão đại!" 

"Tiêu đại sư!" Hai cục cưng, Mục Thiên Lam, Hổ và đám người Cố An Kỳ đều hoảng sợ. "Ha ha ha!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK