Mục lục
Truyện Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi (full) Tiêu Thanh - Mạc Thiên Lam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại một sơn trang nghỉ dưỡng ở Bắc Thành. 

Lúc này màn đêm đã buông xuống. 

Bình thường vào thời gian này, việc làm ăn của sơn trang nghỉ dưỡng rất tốt, 

nhưng hôm nay không có một người nào, bởi vì bị người đặt bao hết. 

Trong một phòng bao cổ kính của sơn trang nghỉ dưỡng. 

Một bàn với rượu và thức ăn rực rỡ muôn màu đã được mang lên. 

Mã Kim Sơn đem một túi thuốc độc đổ vào bên trong bình rượu rồi lắc lên, khóe 

miệng nở một nụ cười sâu xa. 

"Đây là ba bước nhuyễn cốt tán, một loại thuốc độc độc nhất trong giới võ đạo 

hiện nay, đừng nói Tiêu Thanh là Hóa Kình võ giả, cho dù là Thần Cảnh võ giả trúng phải ba bước nhuyễn cốt tán này, xương cốt toàn thân cũng sẽ mềm ra không thi triển được tu vi, sẽ giống như một con chó vô dụng" 

"Ha ha, một khi cậu ta trúng độc này là tôi có thể tùy tiện giết cậu ta." 

Ông ta rất đắc ý đặt bình rượu bên chỗ ghế khách, còn chỗ ngồi của mình thì đặt một bình rượu không có độc, sau đó ngồi ở ghế chủ nhà kiên nhẫn chờ. 

Lúc này, cửa phòng bao bị mở ra. 

"Người xấu, người xấu thổi tha, ông thả tôi ra, thả tôi ra..." 

Mã Kim Phong dẫn theo mấy võ sư nhà họ Mã và bé Doanh đi vào trong phòng bao. 

Mã Kim Sơn nhìn lướt qua, nhíu mày hỏi: "Em hai, sao chỉ bắt được một đứa, còn một đứa nữa đâu?" 

Mã Kim Phong đứng nghiêm nói: "Anh cả, do chúng ta sơ ý, Tiêu Thanh sắp xếp một võ sư Hóa Kinh Đại Thành trong nhà để bảo vệ người nhà, một tay khác của em cũng bị phế đi rồi." 

"Cũng may con gái Tiêu Thanh mở cửa ra nên bị em bắt được, nếu cao thủ kia 

mở cửa, đừng nói bắt con gái Tiêu Thanh, có khi không còn sống để trở về nữa." 

"Cho nên đã bắt được một đứa, chắc cũng đủ dẫn Tiêu Thanh đến nơi này." 

Mã Kim Sơn nghe xong, chẳng những không có trách cứ Mã Kim Phong mà còn nói thêm câu vất vả, sau đó để đàn em nhốt bé Doanh vào một cái lồng sắt ở phía 

sau. 

Bang bang bang! 

Bé Doanh ngồi trong lồng sắt nhỏ hẹp, đôi tay nhỏ bé vỗ vào lồng sắt, đầu dựa sát vào cửa lồng, thở phì phì mắng: "Cái đồ xấu xa, tôi nói cho mấy người biết, bố tôi rất lợi hại, mấy người dám bắt tôi, làm tôi tức giận, nếu để bố tôi biết được bố tôi nhất định sẽ đánh mấy người để chút giận cho tôi" 

"Mấy người mau thả tôi ra, tôi phải về với bố mẹ, nếu không bố mẹ sẽ lo lắng cho 

tôi" 

Cô bé nói xong, miệng mểu ra bộ dáng như sắp khóc. 

Không phải cô bé sợ hãi mà là cô bé nhớ bố mẹ. 

Từ nhỏ đến lớn, cô bé còn không phải ở một mình bên ngoài bao giờ, hoặc là ở cùng một chỗ với mẹ, hoặc ở với anh trai, không thì ở bên ông ngoại. Đây là lần đầu tiên xung quanh không có một người thân nào, cho nên cô bé rất nhờ người thân của mình, không nhìn thấy người thân nên rất muốn khóc. 

"Câm miệng cho ông!" 

Mã Kim Phong đạp một cái vào lồng sắt, lạnh lùng nói: "Còn ồn ào nữa táo bóp 

chết mày!" 

phi! 

Bé Doanh thở phì phì dùng nước miếng phun vào Mã Kim Phong. 

"Con bà nó!" 

Mặt Mã Kim Phong bị phun đầy nước miếng, tức giận hung hăng đạp mấy cái 

vào lồng sắt, đá lồng sắt lăn qua lăn lại trong phòng bao, bé Doanh cũng bị ngã trái ngã phải, oa oa khóc rống lên. 

"Bố, bố ở đâu rồi, người xấu bắt nạt bé Doanh, bố nhanh đến đánh ông ta cho bé 

Doanh đi." 

Cô bé khóc rất đau lòng. 

Ước chừng bốn mươi phút sau. 

"Ông chủ, Tiêu Thanh đã tiến vào sơn trang rồi ạ"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK