“Sakurako à, cô cũng có bản lĩnh thật đấy! Hôm qua tôi nhắc đến chuyện muốn làm Mục Thiên Lam bị sảy thai với cô mà hôm nay cô đã khiến cô ta bị sảy thai thật. Cô đúng là tuyệt vời đấy Sakurako!”
Lý Nam Hương xúc động nói với Sakurako.
Sakurako lạnh lùng cười một tiếng: “Cô ta đã hại chết em gái của Mục Hải Long, chồng của cô ta Tiêu Thanh đã hại chết chú của tôi là Okamura Kobashi, còn giết chết rất nhiều võ sĩ của Đại Đông Doanh Đế Quốc tôi. Đêm đó tôi đã tìm thấy hai vị cổ sư, điều làm tôi sợ hãi hơn chính là tôi có thể mang thai nhưng lại không thể sinh con, đó chính là nỗi kinh hoàng lớn nhất vào đêm đó. Còn mẹ của cô ta thì khiến số tiền gần hai nghìn một trăm tỷ của Hải Long bị phong tỏa, số tiền mà quỹ ngân sách Đông Doanh bị đóng băng lên đến hơn mười tám nghìn tỷ. Chính vì lí do này nên bố tôi đã phải chịu áp lực vô cùng lớn, thế nên ông ấy mới tức giận mà đánh gãy chân tay của Hải Long”
“Tất cả món nợ này đều liên quan đến cô ta và chồng cô ta, nhưng điều quan trọng là tôi không thể sinh con nên sao có thể để cô ta có con được. Phải cho cô ta và Tiêu Thanh nếm trải sự độc ác này!”
“Nếu như cô ta lại có thai thì tôi sẽ lại khiến cô ta sảy thai, nhất định phải làm cho cô ta giống như tôi. Cô ta mà không sinh được con thì chắc chắn tôi sẽ rất vui!”
Nghe thấy những lời này thì Lý Nam Hương và Mục Hải Long không thể không thừa nhận rằng người phụ nữ tên Sakurako này vô cùng độc ác!
Thậm chí Mục Hải Long cũng bắt đầu sợ hãi, nếu mình có con với một người phụ nữ khác mà để cô ta biết được, không biết cô ta có giết chết đứa con của mình hay không?
“Nếu mình có con với một người phụ nữ khác, một khi đứa con được sinh ra thì chắc chắn mình phải đưa người phụ nữ ấy đến một nơi thật xa, không thể ở quá gần Sakurako. Lòng dạ của người phụ nữ này còn độc ác hơn mình, thật đáng sợ!” Mục Hải Long nghĩ thầm trong lòng.
Lúc này, Tô Dương Nhã ngồi trên xe, lái đến bên ngoài tòa nhà văn phòng. Đến nơi, cô ấy xuống xe, mở cửa sau xe ra ngay tức khắc.
“Bà chủ, mau dìu Tổng giám đốc lên xe!”
Tô Dương Nhã thúc giục, dưới sự giúp đỡ của cô ấy, Thẩm Thị Thu và Mục Thiên Lam đều đã lên xe.
Rất nhanh sau đó, chiếc xe tức tốc đi về phía bệnh viện.”
“Hu hu... mẹ ơi, bụng con đau quá, máu cứ chảy không ngừng, con sợ quá, con của con có thể giữ được không mẹ?”
Mục Thiên Lam ngồi trong xe, khóc đến mức chết đi sống lại, cô vô cùng bất lực và tuyệt vọng!