Đột nhiên Long Tiểu Sơn nhếch mép cười: "Ý của anh là nói cho Vương biết cái lợi và hại trong chuyện này, vì Vương không muốn chủ của Long Quốc thoát khỏi tầm kiểm soát của ngài ấy nên sẽ thủ tiêu Tiêu Thanh?"
"Đúng vậy!"
Long Tiểu Thiên gật đầu: "Chỉ cần Vương đồng ý ra tay, Tiêu Thanh chắc chắn sẽ phải chết!"
"Vương thích nhất là vị thuốc nghìn năm, bất cứ giá nào em cũng phải tìm được một hay hai cây, đến lúc đó anh sẽ mang đi gặp Vương!"
"Được rồi anh, em sẽ đi lo liệu việc này ngay!"
Ngày hôm sau.
Vị vua Bắc Thanh mới thăng chức Mục Hải Long vì làm xằng làm bậy đã bị kẻ thù đánh đập, hiện tại anh ta đã bị các cơ quan liên quan mang đi, tin tức về việc anh ta đang bị điều tra đã lan truyền khắp thế giới thông qua mạng Internet và gây chấn động mạnh mẽ đến cộng đồng quốc tế.
"Được đấy, đánh rất hay, tên Chó săn Hán gian này cuối cùng cũng bị đánh gục rồi!"
"Kẻ điên sớm muộn gì cũng bị xử, Mục Hải Long điên cuồng như vậy, cuối cùng cũng bị quả báo!"
"Nếu Mục Hải Long bị định tội và tuyên án tử hình, tôi nhất định sẽ đào mả tổ tiên của anh ta lên, chuyện này quá quá sức chịu đựng của tôi rồi!"
Cộng đồng mạng trong nước đều vỗ tay tán thưởng.
Vào lúc này, ở New York của Mễ Quốc.
Trong phòng ngủ của một biệt thự sang trọng, Mục Hải Linh vừa tắm xong, quấn khăn tắm nằm ở trên giường chờ đợi người bạn trai mà Mục Hải Long giới thiệu cho cô ta tắm xong sẽ tới yêu thương cô ta.
"Đêm nay, tôi nhất định sẽ cố để bản thân mang thai đứa con của cậu Tần, sau đó kết hôn với cậu Tần làm thiếu phu nhân nhà họ Tần, tới lúc đó anh Hải Long cũng phải kính cẩn lễ phép với tôi, tôi cũng có thể kêu gió gọi mưa muốn làm gì thì làm."
Cô ta vô cùng kích động.
Bởi vì cô ta không có kinh nghiệm nên lấy điện thoại di động để trên bàn đầu giường muốn tìm kiếm thông tin làm thế nào để Tần Thiệu vừa lòng.
Lại không ngờ rằng khi mở một trang web và nhìn thấy một mẩu tin, cả người cô ta đều ngẩn ngơ!
Tiêu đề của tin tức là: Mục Hải Long làm rất nhiều điều xấu xa đã bị bắt và đang bị điều tra.
Ầm!
Ngay lập tức Mục Hải Linh như bị điện giật và sững sờ tại chỗ.
Vội vàng gọi điện thoại cho mẹ cô ta là Trương Thanh Hoa.
Lời nhắc nhở là tắt máy.
Sau đó, cô ta lại gọi điện thoại cho Mục Anh Thiên, bà cụ, Mục An Quốc và Lý Nam Hương một lần nhưng bọn họ đều đã tắt máy.
"Hu hu..."
Vì quá bất lực nên cô ta òa khóc lên.
"Có chuyện gì vậy Hải Linh?"
Một người thanh niên cao gầy đẹp trai, quấn khăn tắm lau tóc bước ra từ phòng tắm hỏi.
"Không... Không có gì."
Mục Hải Linh lắc đầu, hết khóc lại cười: "Đây là lần đầu tiên em ở cùng con trai... vì vậy rất sợ hãi, cho nên... em đã khóc"
Bây giờ cô ta không dám nói vì sợ rằng sau khi nói ra, cậu Tần sẽ không động vào cô ta, vậy thì cô ta không có hy vọng làm thiếu phu nhân của nhà họ Tần.
"Ha ha!"
Cậu Tần cười to.
"Tôi thích người như em vậy, một cô gái chưa va chạm nhiều, em đừng lo lắng, không đáng sợ như em nghĩ đâu"
Nói xong, anh ta vứt chiếc khăn tắm đi và leo lên giường.
Sau một tiếng.
Mục Hải Linh mồ hôi nhễ nhại, cô ta rúc vào trong lòng cậu Tân, miệng cười tươi nói: "Cậu Tân, em hi vọng mỗi ngày đều có thể cùng sống với anh như vậy, anh lấy em được không?"