Mục lục
Truyện Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi (full) Tiêu Thanh - Mạc Thiên Lam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lưu Ngọc Huyên ngẩng đầu, một đôi ánh mắt trống rỗng đang đánh giá Mục Thiên Lam, một lúc lâu sau mới hỏi: "Cậu... là Thiên Lam?" 

Đầu của Mục Thiên Lam, bị băng vải quấn quanh, giống như thể xác ướp, cũng khó trách mà cô ấy nhận không ra. 

"Đúng vậy Ngọc Huyên" Mục Thiên Lam gật gật đầu: "Cậu thế nào khóc ở đây, xảy ra chuyện gì rồi sao?" 

"Không có gì" Lưu Ngọc Huyên lắc đầu, lau đi nước mắt rồi nặn ra vẻ mặt tươi cười: "Cậu bị quấn thành như vậy, tại sao lại còn dám đi ra ngoài? Không sợ người khác cười cậu sao?" 

Mục Thiên Lam cười nói: "Chồng tớ đã trở về rồi, anh không chế tớ, nên tớ mới không sợ người khác cười đấy." 

"Cái gì cơ!" 

Lưu Ngọc Huyên sợ ngây người! 

"Tiêu Thanh anh ấy... Đã trở về rồi?" 

"Đúng thế" Tiêu Thanh đi lên phía trước, cười nói: "Tôi nghe Thiên Lam nói, mấy năm qua lúc tôi không có ở đây, cô trợ giúp em ấy không ít, tôi vô cùng biết ơn cô." 

Lưu Ngọc Huyên nhìn Tiêu Thanh một cách khiếp sợ. 

Quả thực không thể tin được đây là sự thực! 

Người đã chết hơn ba năm, lại còn có thể sống trở về hả? 

Hàn huyên vài câu, rồi Tiêu Thanh nói: "Chúng ta còn chưa có ăn cơm đầu đó, hay là cùng nhau ăn? Cũng tốt để tôi cảm ơn cô một 

chút." 

Lưu Ngọc Huyên gật gật đầu. 

Bởi vì phòng riêng đã được bao hết rồi, nên đám người đành ngồi vây quanh một cái bàn ở đại sảnh. 

"Mọi người trò chuyện trước, tôi đi gọi món ăn" 

Tiêu Thanh ôm bé Doanh rời khỏi chỗ ngồi. 

"Oa! Thật nhiều con cua lớn và tôm tôm bự nha!" 

Nhìn hải sản rực rỡ muôn màu bên trong bể hải sản, bé Doanh cũng đã bị làm cho kinh ngạc. 

Tiêu Thanh cười hỏi: "Doanh thích ăn cái gì nào?" 

Giọng bé Doanh như trẻ đang bú sữa mà nói: "Ông ngoại nói, con cua và tôm tôm rất đắt, nhà chúng ta ăn không nổi nên Doanh không dám ăn" 

Tiêu Thanh hôn cô nhóc một cái, cưng chiều mà nói: "Đó là trước đây, bây giờ bố đã trở về rồi, Doanh muốn ăn cái gì, bố đều có tiền mua cho Doanh" 

"Có thật không bố?" 

"Đương nhiên thật rồi." 

Bé Doanh vui vẻ mà dùng ngón tay nhỏ bắt đầu chỉ: "Doanh muốn ăn cái này, cái này, còn cái này." 

Bên kia. 

Mục Thiên Lam nói: "Ngọc Huyên, cậu còn chưa nói cho tớ biết tại sao cậu lại ngồi xổm ở cửa ra vào mà khóc đâu, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?" 

Tinh thần Lưu Ngọc Huyện rất chán nản mà nói: "Diệp Hoan, anh ta đá tớ rồi, muốn tớ ngày mai đi ly hôn với anh ta." 

"Ah?" Mục Thiên Lam kinh ngạc, nói: "Tại sao chứ? Cảm tình của hai người không phải rất tốt sao, thế nào mà đột nhiên lại muốn ly hôn với cậu?" 

Lưu Ngọc Huyên khóc mà trả lời: "Chính là cô Lâm Nghi Phi đã hủy đi dung nhan của cậu đó, bởi vì lúc cô ta cho người tạt acid sulfuric, tớ đã mắng cô ta, sau đó cô ta mang thù tớ, rồi ỷ vào mình là con gái của vua thế giới ngầm Dương Thành mà uy hiếp nhà họ Diệp rằng, nếu dám có đứa con dâu là tớ, thì sẽ khiến cho nhà họ Diệp đến một hạt thóc cũng không thu hoạch được." 

"Bố mẹ Diệp Hoan muốn anh ta ly hôn với tớ, Diệp Hoan cũng nghe lời bố mẹ của anh ta mà đề nghị ra chuyện ly hôn với tớ, tới không đồng ý, rồi dây dưa với anh ta vài ngày, hôm nay anh ta thắng thừng đưa phụ nữ tới đây ăn cơm, tớ tìm được đến đây, rồi anh ta ở ngay trước mặt của tớ mà hôn hít người phụ nữ đó, tớ chịu không được nên đã... Hu hu..." 

Cô ấy gào khóc rống lên. 

"Xin lỗi Ngọc Huyên, là tớ đã hại cậu." 

Mục Thiên Lam ôm Lưu Ngọc Huyên mà tự trách. 

Bé Lạc an ủi: "Dì Huyên đừng khóc, ông ngoại nói cậu ấm đều là 

tên cặn bã, đàn ông giống như ông ngoại mới là đàn ông tốt." 

Mục An Minh bắt đầu cười hề hề. 

Lời này đúng là ông đã từng nói qua. 

Nhưng vào lúc này, có một bàn tay lớn vươn ra nhấc bé Lạc lên, đánh một cái tát đánh bóp lên trên mặt của bé Lạc, đánh bé Lạc đến khóe miệng đã có máu chảy ra. 

"Lạc!" 

Mục Thiên Lam muốn điên rồi, xông lên trước, cướp bé Lạc về từ trên tay của một người phụ nữ diêm dúa, không kìm được giận mà quát: "Mày bị điên à, tại sao lại đánh con trai của tao hả?" 

Cô ôm thật chặt bé Lạc, đau lòng gần chết, trong mắt cô có lửa giận đang phun trào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK