Mục lục
Truyện Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi (full) Tiêu Thanh - Mạc Thiên Lam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bố..” 

“Nhanh lên!” 

Ông lớn thúc giục. 

Ở Sầm Đô ông ta đã từng đi lính, biết rõ biển số xe Sầm Đô 00001, là xe hơi của tổng chỉ huy, một tổng chỉ huy của Sầm Đô, muốn đập nát bát cơm của con trai ông ta, chẳng phải quá dễ dàng rồi sao? 

Huống hồ, ông ta từng nghe Ngô Tuệ Lan nói qua, con rể bà ấy chết trên chiến trường Sầm Đô. 

Bây giờ con rể bà ấy lái cái xe ngầu như vậy về đây, liền biết Tiêu Thanh là tổng chỉ huy tân nhiệm Sầm Đô. 

Mỗi ngày ông ta đều chú ý tới chiến sự Sầm Đô, biết được tổng chỉ huy Sầm Đô Long Ngạo bị nổ làm tổn thương. 

Bắt đầu từ khi Long Ngạo bị nổ làm tổn thương rồi từ chức tổng chỉ huy Sầm Độ, chiến lực của đại quân Sầm Đô đột nhiên tăng lên, đánh đến hơn hai mươi quân đội của liên minh quốc tế liên tục bại lui, ông ta đã vô cùng khâm phục tổng chỉ huy Sầm Đô hiện tại rồi. 

Kết quả, tổng chỉ huy Sầm Đô đương nhiệm lại đang ở trước mắt, ông ta kích động chết mất! 

“Xin lỗi!”. 

Con trai của ông lớn cúi đầu xin lỗi. 

Cảm thấy e rằng con rể này của Ngô Tuệ Lan địa vị rất cao, nếu không bố anh ta cũng sẽ không đến sợ sệt như vậy. 

“Vì mặt mũi của bố cậu, tôi không so đo với cậu nữa.” 

Tiêu Thanh vừa nói, lại nhìn về phía ông lớn: “Ông Trịnh, để mẹ vợ tôi về nhà, mỗi ngày dành chút thời gian qua thăm ông, như vậy có được không?” 

“Được chứ được chứ. Hoàn toàn được” Ông lớn gật đầu lia lịa như gà con mổ thóc: “Trưởng quan nói cái gì, tôi đều sẽ phục tùng vô điều kiện! Dù là bây giờ trưởng quan bảo tôi đi đến chiến trường Sầm Đô, tôi bảo đảm liền đi ngay trong đêm, đừng nhìn tôi tuổi tác lớn, vẫn có thể gánh được thương súng” 

Tiêu Thanh cười ha ha lớn tiếng. 

Ngô Tuệ Lan yếu ớt hỏi: “Ông anh, vậy hơn một trăm căn hộ, và mười mấy cửa hàng.” 

“Của bà đấy, tôi chết rồi đều là của bà” 

“Quá tốt rồi!” 

Có thể vui mừng cho Ngô Tuệ Lan rồi. 

Ở nơi tấc đất tấc vàng như Dương Thành, nhiều căn hộ và cửa hàng như vậy có thể nuôi sống mấy đời người. 

“Lão Trịnh, vậy ông chăm sóc tốt cho mình, chúng tôi về trước, cơm còn chưa ăn nữa” Tiêu Thanh nói. 

“Chào trưởng quan!” 

Sau đó, mấy người Tiêu Thanh lái xe rời khỏi đó. 

“Bà ngoại, sau này là có thể đừng ôm anh đi bán không?” 

Trên xe, bé Doanh lo lắng hỏi. 

Ngô Tuệ Lan trợn mắt nhìn cô bé một cái: “Bố cháu về rồi, bà ngoại có tiền tiêu, còn phải bán anh cháu sao? Không bán nữa, một đứa cũng không bán, sau này bà ngoại thương yêu hai cháu được chưa?” 

“Bà ngoại không bản bé Lạc đi nữa, bé Lạc rất vui. Thế nhưng bé Lạc không cần bà ngoại thương nữa” Bé Lạc sợ hãi lên tiếng. 

Ngô Tuệ Lan trợn tròn hai mắt: “Thằng nhóc thổi vẫn còn hận bà ngoại sao?” 

“Bé Lạc chỉ là cảm thấy sợ mẹ mà thôi” Mục Thiên Lam nói. 

"Ha ha!" 

Trong xe tràn ngập tiếng cười. 

Chẳng bao lâu sau, xe dừng lại ở trước của một nhà hàng hải sản. 

Mấy người Tiêu Thanh đang chuẩn bị đi vào nhà hàng, thì gặp một người con gái đang khóc ngồi xổm ở ngoài cửa nhà hàng hải sản. 

“Ngọc Huyên?” 

Mục Thiên Lam nhận ra là Lưu Ngọc Huyên, liền vội vàng tiến lên hỏi thăm: “Ngọc Huyên, cậu làm sao vậy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK