Mục lục
Truyện Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi (full) Tiêu Thanh - Mạc Thiên Lam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Thanh nhận được Toàn Chân Bảo Điển của Khâu Xứ Cơ ở trong mộ của Thành Cát Tư Hãn. Trong lịch sử, Khâu Xứ Cơ như là một sự tồn tại của thần tiên, ngay cả một người hung hăng, ngạo mạn như Thành Cát Tư Hãn cũng giao một trọng trách nặng nề cho ông ta đó chính là lăng tẩm sau khi chết đều phải do ông ta xây cất. Từ đó có thể thấy được năng lực của Khâu Xứ Cơ. 

Mà Tiêu Thanh cũng tăng tốc độ nâng cao tu vi của mình thông qua Toàn Chân Bảo Điển. Hơn nữa, nhờ vào phần y thuật trong Toàn Chân Bảo Điển mà có thể chữa trị thành công khuôn mặt đã bị hủy hoại nhan sắc của Mục Thiên Lam, ngay cả tay chân bị đánh gãy của bố mẹ bây giờ cũng đã hồi phục rất tốt sau khi uống thuốc, tay chân đã có thể cử động, muốn hồi phục lại như bình thường thì cũng chỉ là chuyện mười ngày nửa tháng nữa mà thôi. 

Bây giờ tính mạng của bà Phương như ngàn cân treo sợi tóc, vì vậy Tiêu Thanh muốn dùng phương pháp châm cứu trong phần y thuật của Toàn Chân Bảo Điển để thử xem có thể cứu sống bà cụ được hay không, suy cho cùng việc bà ấy nằm ở đây cũng không tránh khỏi có liên quan với hắn. Tốt nhất là có thể cứu được, nếu không cứu được thì anh cũng chỉ có thể thở dài bất lực. 

“Bệnh nhân đã rơi vào tình trạng nguy kịch, tim đã rất suy yếu, chúng tôi đã dùng những phương pháp y học tiên tiến nhất nhưng vẫn không thể cứu được bà ấy thoát khỏi tình trạng nguy hiểm tới tính mạng, phương pháp chữa bệnh cổ truyền đang trên đà bị đào thải như châm cứu này lại càng không thể cứu sống bệnh nhân được” Một bác sĩ nói, không cho người đi lấy kim châm. 

Nhìn thấy bà cụ sắp trút hơi thở cuối cùng, Tiêu Thanh rất sốt ruột: “Bảo các ông đi lấy kim châm thì đi đi, sao lại nhiều lời vô nghĩa như vậy chứ, không biết cứu người như cứu hỏa à?” 

“Đi lấy cho tôi một bộ kim châm nhanh lên, nhanh đi chứ!” 

Y tá quát lên với vẻ giận dữ: “Anh hét cái gì mà hét hả, bác sĩ Thôi là bác sĩ giỏi nhất trong khoa tim mạch của bệnh viện chúng tôi, cũng là bác sĩ khoa tim mạch giỏi nhất trong cả tỉnh, ngay cả bác sĩ Thôi cũng phải bó tay, ngay cả phương pháp y học hiện đại hóa tiên tiến bậc nhất cũng không thể chữa được mà anh cho rằng chỉ cần dùng kim châm châm vào mấy cái thì có thể cứu được bệnh nhân trở về từ quỷ môn quan ư, thật là nực cười mà!” 

“Cô... 

Tiêu Thanh đã sắp tức đến hộc máu, hét lên với vẻ giận dữ: “Bảo cô đi lấy thì đi đi, nhiều lời như vậy làm gì hả, chẳng lẽ muốn đợi cho bệnh nhân chết rồi cô mới vừa lòng sao?” 

“Anh...” 

Y tá đang định nói điều gì đó thì bác sĩ Thôi đã ngắt lời cô ta, tức hôn hển nói: “Đi lấy đi, tôi lại muốn xem xem bệnh sốt rét mà ngay cả một chuyên gia khoa tim mạch như tôi cũng không thể chữa khỏi thì thầy thuốc thôn quê như anh ta làm sao có thể dùng kim châm mà cứu được!” 

Y tá nghe xong tức giận đi lấy kim châm. Chẳng mấy chốc, y tá ném một cuộc kim châm về phía Tiêu Thanh rồi nói với vẻ không mấy hòa nhã: “Chữa chết rồi thì đừng trách bệnh viện chúng tôi, tôi không tin là bệnh mà bác sĩ Thôi cũng không chữa nổi mà anh lại chỉ dùng ngân châm đâm mấy cái thì có thể chữa khỏi!” 

Tiêu Thanh cũng không quan tâm tới thái độ của bọn họ, trong đầu anh đang nhớ lại sơ đồ huyệt vị cùng với phương pháp sử dụng châm đoạt mệnh Thái thượng trong Toàn Chân Bảo Điển. 

Cái gọi là châm đoạt mệnh Thái thượng là một loại phương pháp châm cứu có thể giành lại sự sống từ trong tay của Diêm vương. Tất cả bệnh sốt rét đều có thể chữa trị bằng phương pháp châm cứu này. Không lâu sau, anh gỡ mặt nạ thở oxy của bà cụ xuống, đâm từng kim từng kim vào phần đầu và trên người của bà cụ. 

“Hứ”. 

Cô y tá kia cười với vẻ khinh thường: “Đây là chữa bệnh ở chỗ nào chứ, nhất định là đang hại người mà, làm vậy chỉ khiến bệnh nhân chết nhanh hơn mà thôi!” 

Bác sĩ Thôi cũng lắc đầu rồi quay người lại nói: “Dù sao thì bệnh nhân cũng đã sắp chết rồi, anh ta là người nhà của bệnh nhân, muốn làm gì thì làm, chúng ta đừng quan tâm nữa, tránh cho chết rồi lại đổ tội lên đầu chúng ta, cứ để cho anh ta làm đi, đến lúc đó, bệnh nhân chết rồi cũng sẽ không liên quan tới chúng ta” 

“Vâng” 

Cô y tá gật đầu rồi quay người rời đi cùng bác sĩ Thôi. 

Kết quả là hai người vừa rời đi thì nghe thấy một tiếng “phù” như tiếng phụt máu ở phía sau lưng. Hai người vội vàng xoay người lại thì thấy bà Phương phun ra một ngụm máu rồi ngồi dậy, đang hít từng hơi sâu. 

“Điều này.” Bác sĩ Thôi và cô y tá sợ tới ngây người! 

“Mẹ, mẹ sao rồi?” Phương Văn Miến vừa vỗ lưng cho bà cụ vừa hỏi. 

Bà cụ thở hổn hển trả lời: “Nhổ được ngụm máu này ra, thở cũng dễ hơn nhiều rồi” 

“Tốt quá!” 

Thẩm Thị Đông và Phương Văn Miến đều rất vui mừng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK