Mục lục
Truyện Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi (full) Tiêu Thanh - Mạc Thiên Lam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Phong rất căm tức. 

Theo lý mà nói, ở trong trường hợp này, dưới tình huống anh ta tiết lộ ra mình rất lợi hại bất kể đổi lại là ai cũng đều sẽ nghe ngóng thăm dò một chút, rốt cuộc anh ta lợi hại như thế nào và có thể trêu chọc hay không? 

Nhưng Tiêu Thanh lại không thèm hỏi tới lại lịch của anh ta đã trực tiếp đấm một phát lên trên mặt của anh ta, hơn nữa còn tàn nhẫn như vậy, điều này thực sự khiến cho anh ta sâu sắc cảm thấy khiếp sợ. 

“Anh dám bạt tai vợ của tôi, tôi không chỉ dám đánh anh, tôi còn dám đánh chết anh.” 

Giọng nói vừa hạ xuống, Tiêu Thanh đã ấn Tân Phong nằm xuống dưới đất, bàn tay bắt đầu quạt thật mạnh lên trên mặt của anh ta. 

“Hoan hô!" 

Bé Doanh hết sức vui vẻ vỗ bàn tay nhỏ. “Bố đánh hay quá, đánh tuyệt quá, đánh kẻ xấu không chê vào đâu được!” 

Phụt! 

Mục Thiên Lam cũng bị cô nhóc này chọc cười rồi. “Bé Doanh, ai dạy con nói như vậy hả?” 

“Là bà ngoại ạ” Bé Doanh nói: “Bà ngoại nhìn thấy người xấu bị đánh thì sẽ rất vui vẻ nói như vậy, bé Doanh học được ạ”. 

20) 

Mục Thiên Lam không khỏi cười khổ, hôn cô nhóc một cái, tận tình khuyên bảo nói: “Bé Doanh, con học ông nội, bà nội, ông ngoại đều được, không nên học bà ngoại. Bà ngoại con đó, không có cái gì đáng để con học tập cả, con biết rồi chứ?” 

Cô là người làm con gái, cho nên rõ ràng nhất tật xấu trên người mẹ mình. Nhưng cô không hy vọng bé Doanh học tập mẹ, nếu không sau này bé Doanh lớn lên rồi sẽ giống như mẹ của cô, trở thành một người đàn bà chanh chua. 

“Con biết rồi mẹ, sau này bé Doanh sẽ không học bà ngoại nữa, học tập mẹ ạ” Bé Doanh cười hì hì nói. 

Lúc này, Tần Phong đã chịu đựng hai mươi ba mươi cái bạt tai của Tiêu Thanh rồi, cũng bị đánh đến choáng váng, miệng và mũi đều có máu chảy ra. 

“Mục Hải Long đang ở đâu, anh có nói hay không?" 

Tiêu Thanh quát lên. 

Tần Phong giống như con chó chết, ngay cả một lời cũng không nói ra được. 

Hỏi mấy lần, anh ta đều không nói. Vốn dĩ Tiêu Thanh muốn đánh chết anh ta, nhưng nghĩ đến người xấu vẫn nên để người xấu diệt, cho nên anh giữ lại anh ta để anh ta đi giày vò chết cái tên súc sinh Mục Hải Long kia. 

Vì thế, anh liền ôm hai cục cưng lên, dẫn theo Mục Thiên Lam rời đi. Mục Hải Linh đứng ở trong bóng tối. 

Nhìn thấy mặt mày của Mục Thiên Lam sưng đỏ, được Tiêu Thanh đưa ra khỏi khách sạn, cô ta biết tính tình của Tiêu Thanh nên biết chắc chắn Tần Phong đã bị đánh thê thảm rồi. Vì vậy cô ta lập tức gọi điện thoại tới cho Mục Hải Long, nói tình hình cho Mục Hải Long biết. 

Sau đó, cô ta để phía khách sạn đi xem xem tình hình của Tần Phong như thế nào, không chết thì đưa đi bệnh viện. Bản thân cô ta cũng không dám đi, bởi vì Tần Phong không dẫn cô ta đến, cô ta là lén lút bám theo tới, cho nên lại lén lén lút lút rời đi luôn. 

"Ha ha!" 

Mục Hải Long nhận được tin tức, cười đến ngã trái ngã phải. 

“Thành công rồi! Kể sách của tôi thành công rồi! Tuy rằng Mục Thiên Lam đã giải quyết được khó khăn, nhưng Tiêu Thanh lại rơi vào bẫy rồi. Lấy hiểu biết của mình đối với tên tạp chủng này, chắc chắn anh ta sẽ đánh cho cậu Tân rất thê thảm. Nếu người nhà của cậu Tần biết được, thì một nhà Tiêu Thanh nhất định sẽ gặp phải sự trả thù mạnh mẽ, ha ha ha!” 

“Cái gì?” 

Bà cụ sợ ngây người rồi! 

Chính mình để vỗ về dân chúng, nên đã kêu Tiêu Thanh đi cứu Thiên Lam, đây là sai lầm sao? 

“Ha ha.” Mục Hải Long nhìn về phía bà cụ, cười lạnh nói: “Bà nội, bà bảo Tiêu Thanh đi cứu Thiên Lam đúng không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK