Chương 697
Lại nói đến Mục Thiên Lam.
Sau khi về đến nhà họ Phương, cô nhìn thấy Tần An và Tiêu Thanh đang ngồi nói chuyện với nhau, hơn nữa Tần An còn gọi Tiêu Thanh là đại ca khiến cô vô cùng kinh ngạc!
Tần An chính là đội trưởng đội bảo vệ chiến thần đấy, anh ta gọi Tiêu Thanh là đại ca vậy chẳng phải thân phận của Tiêu Thanh sẽ là
Nghĩ đến đây cô lập tức chạy qua hỏi: “Đội trường Tần, sao anh lại gọi Tiêu Thanh là đại ca?”
Tần An có chút sững sờ, sau đó anh ta cười cười trả lời: “Trước đây tôi là một thành viên trong đội cảm tử, đại ca chính là đội trưởng của tôi. Sau đó đại ca xuất ngũ, tôi vô cùng may mắn được trở thành đội trưởng đội bảo vệ chiến thần. Hiện tại Thần soái đã từ chức rồi, tôi cũng không làm đội trưởng nữa nên đã tới tìm đại ca, tôi muốn đi theo đại ca “Thì ra là như vậy, tôi còn tưởng Tiêu Thanh là Thần soái chứ.” Mục Thiên Lam che miệng cười nói: “Vậy hai người nói chuyện tiếp đi, tôi đi nấu cơm cùng với dì nhỏ đây.” Nói xong cô liền thảo túi xách ra, vén tay áo lên rồi đi vào bếp. “Đại ca, chị dâu vừa xinh đẹp lại vừa hiền lành, anh thật có phúc đấy.” Tiểu Hắc nói.
Mọi người đều cười lên ha ha.
Hơn nửa tiếng sau, trên bàn đã xuất hiện rất nhiều món ngon. Một nhà của Tiêu Thanh và người nhà họ Phương đều ngồi xuống cùng nhau ăn cơm. “Mẹ, mẹ ăn nhiều hải sản một chút, rất tốt cho thân thể
Mục Thiên Lam vô cùng hiếu thuận bóc một con tôm đấy to đặt vào bát Thẩm Thị Thu.
Thẩm Thị Thu cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày chồng bà ấy đều dành chút thời gian ở bên bà ấy, lại có cả con trai, con dâu và con gái vô cùng hiếu thuận. So với những ngày tháng ở nhà họ Long thì giống như lấy thiên đường so với địa ngục vậy. Những chuyện này khiến bà vui đến phát khóc. “À phải rồi Thiên Lam à, tại sao dạo gần đây không thấy bố mẹ con sang nhà dì nhỏ chơi thể? Có phải bố mẹ con cảm thấy nhà chúng ta sắp phá sản rồi nên không muốn làm thông gia nữa đúng không?” Thẩm Thị Đông nhanh mồm nhanh miệng hỏi thẳng.
Mục Thiên Lam lúng túng cười: “Mẹ con có chút khó chịu, anh Tiêu Thanh biết rõ nhất, hy vọng bố và mẹ và cả dì nhỏ nữa đừng vì chuyện của mẹ con mà tức giận.” “Không đầu, không đâu.”
Tiêu Vĩnh Nhã vội vàng giải hòa, bảo mọi người mau ăn cơm đi. Buổi tối, bên trong phòng ngủ. “Có phải mẹ lại bắt em ly hôn với anh không?”
Tiêu Thanh vuốt ve khuôn mặt còn hơi sưng đỏ của
Mục Thiên Lam, con người của Ngô Tuệ Lan, anh hiểu rất rõ.
Mục Thiên Lam được Tiêu Thanh ôm vào trong ngực. “Anh đừng quan tâm đến mẹ em, anh chỉ cần biết một điều, trước đây em không từ bỏ anh thì hiện tại càng không ly hôn với anh. Tương lai cũng sẽ không, vĩnh viễn đều không buông tay anh.”
Tiêu Thanh ôm cô thật chặt, anh cảm thấy vô cùng hạnh phúc. “À phải rồi.” Mục Thiên Lam đỏ mặt hỏi: "Anh cai thuốc đến đâu rồi, em còn muốn sinh em bé cho anh đấy. Đợi đến khi em có em bé rồi thì mẹ cũng không nhắc lại mấy chuyện khiến em phiền não này nữa.”
Tiêu Thanh nhìn cô cười nói: “Đã nửa tháng anh không động vào một điếu thuốc nào rồi.” “Vậy đợi nửa tháng nữa rồi chúng ta sinh em bé đi.
Mục Thiên Lam nhoẻn miệng cười. “Được.”
Tiêu Thanh cũng rất mong đợi ngày đó.
Khoảng mười giờ tối. Trong một căn phòng bao xa hoa của một hộp đêm.
Đám người Hàn Thiếu Đông đang uống rượu cùng mấy cô em gái, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Đúng lúc này, cửa phòng bao bị người ta đá văng ra, một đám người nhanh chóng tiến vào. Ngay lập tức, bầu không khí trong phòng như bị đông cứng, âm nhạc cũng đột ngột im bặt. “Các người là người nào mà dám xông vào phòng bao của tôi? Dám dọa chúng tôi, các người muốn chết đúng không?”
Hai tay Hàn Thiếu Đông chống nạnh tức giận nói.
Một người đàn ông cầm đầu đứng ra, ông ta không nói hai lời chỉ giơ tay lên nói: “Giết cho tôi! Một người cũng không được để sống, giết hết toàn bộ!” “Vâng!”
Một đám người cầm dao xông tới. "A!"
Trong phòng bao lập tức truyền ra tiếng thét chói tai. Hàn Thiếu Đông cũng vô cùng hoang mang, chỉ biết gào cổ lên: “Đánh! Mau đánh! Đánh chết bọn nó! Mau đánh chết bọn nó cho tôi!”
Mấy tên vệ sĩ anh ta mang theo bên người cũng ra tay ngay lập tức.
Bich! Bich! Bich!
Âm thanh đập phá vang lên không ngừng.
Đám người này là có chuẩn bị mới đến đây, ai ai cũng có thân thủ vô cùng tốt, cũng có vài võ sư, đánh rất giỏi. Những vệ sĩ của Hàn Thiếu Đông hoàn toàn không phải là đối thủ của bọn họ, trong nháy mắt đã có vài tên bị đánh chết. “Chết rồi! Chết rồi!”
Nhìn thấy từng người từng người bị đánh chết, toàn thân của Hàn Thiếu Đông run lên không biết phải làm sao.