"Thật may mắn vì hồi nãy đại sư Khương vẫn chưa ra tay, Cố An Bình cũng đã tới kịp thời. Nếu như mà đại sư Khương ra tay, hậu quả không thể lường được. Chắc chắn là ông ấy sẽ bị anh ta đánh cho tàn phế, sau đó Cổ An Bình lại tới, tất nhiên là
anh ta đã bỏ đi, mà không có anh ta ở đây thì chẳng phải là mình và đại sư Khương sẽ chết chắc sao?"
Nghĩ tới đoạn này, cô ta không nhịn được mà ớn lạnh cả sống lưng. Nghĩ lại mà sợ vô cùng.
May mà đại sư Khương không kịp ra tay, nên mới xem như cứu được cái mạng của cô ta và ông ta, bằng không thì hôm nay chắc là Cố An Kỳ và đại sư Khương đã phải chết mà không nghi ngờ gì nữa!
"Còn muốn diệt khẩu tôi không?"
Tiêu Thanh quay lưng tiến lên trước hỏi.
ực!
Cố An Bình nuốt một ngụm nước bọt, run lẩy bẩy, cùng với Mã Đông Mai lùi về
phía sau.
Đám côn đồ của nhà họ Mã cũng đều buông lỏng Cố An Kỳ và đại sư Khương ra,
khiếp đảm lui lại.
"Tôi hỏi anh đấy, còn muốn diệt khẩu tôi nữa không?" Tiêu Thanh tăng cao âm
lượng giọng nói.
"Không không không!"
Cố An Bình khoát tay lia lịa: "Đại sư, là tôi có mắt mà không có trong, đã mạo phạm đại sư, mong rằng đại sư đừng chấp nhặt với người kém hiểu biết như tôi, tôi
xin lỗi đại sư!"
Anh ta khom lưng mấy chục độ.
"Đại sư Tiêu, giúp tôi bắt anh ta lại nhé?" Cố An Kỳ chạy tới hỏi.
Tiêu Thanh liếc cô ta một cái: "Cô cảm thấy tôi sẽ giúp cô sao?"
Nói xong, anh sải bước xoay người rời đi.
"Này! Tôi sai rồi được không?"
Cố An Kỳ hô to, sau đó vội vàng kéo đại sư Khương đuổi theo. Cô ta sợ Tiêu Thanh đã đi xa mà bọn họ còn không đi thì sẽ bị người của Cổ An Bình giết chết.
"Khốn kiếp!"
Cố An Bình nghiến răng nghiến lợi: "Cứ tưởng chuyện này có thể hoàn thành một cách tốt đẹp, chẳng ngờ giữa đường lại nhảy ra một tên phá đám dũng mãnh như vậy. Tài sản chưa lấy được không nói, âm mưu còn bị bại lộ. Lần này đúng là lấy đá
đập vào chân mình mà!"
"Vô dụng!"
Mã Đông Mai tát anh ta một cái nổ đom đóm mắt, chửi rủa: "Được việc thì không thấy đâu, thất bại thì có thừa. Gả cho anh đúng là xui xẻo tám đời của tôi. Lần này trở về, rất có thể bố tôi sẽ mắng chết chúng ta!"
Cố An Bình che mặt cúi đầu, bộ dạng sợ sệt. Sau đó, một đám người chật vật rời đi.
Ở nhà họ Mã.
Dòng họ cao quý bậc nhất Lĩnh Nam.
Dõi mắt nhìn khắp toàn bộ Lĩnh Nam, dòng họ có thể sánh với nhà họ Mã cũng
chỉ có duy nhất một nhà.
Lúc này, người đứng đầu nhà họ Mã là Mã Kim Sơn đang nổi cơn thịnh nộ. Ông ta điên cuồng đập phá đồ đạc hết cái này tới cái nọ, chỉ vào mũi Cố An Bình mắng chửi: "Đồ vô dụng, lát đường sẵn cho mày hết rồi, vậy mà ngay cả tài sản của nhà họ Cổ cũng không lấy được, thậm chí còn để cho mọi chuyện bại lộ. Mày có biết một khi
chuyện này lộ ra ngoài, một đồng tài sản của nhà họ Cố mày cũng không lấy được
hay không?"