Tần Phong cười rất dữ tợn.
“Mục Thiên Lam, nếu như lúc đó cô phục tùng tôi, lúc chồng cô đến mà cô ngăn anh ta không cho anh ta đánh tôi, thì sẽ không có chuyện trả thù như bây giờ nhưng đáng tiếc cô lại không làm vậy, cô có hối hận không?”
Mục Thiên Lam nhìn thấy Tiêu Thanh bị đánh đến hộc máu, mà hai ông già kia lại tấn công về phía Tiêu Thanh khiến Mục Thiên Lam vô cùng sợ hãi, cô khóc lóc nói: “Cậu Tần, tha cho chồng tôi đi, có chuyện gì thì anh cứ nhằm vào tôi, đừng giết chồng tôi được không?”.
"Được cái rắm!" Hoàng Bích Linh hét lớn: “Con đĩ đáng chết này, cắn đứt tai của con trai tôi, tôi muốn cô phải đền mạng!”
"Người đâu, giết chết con đĩ này cho tôi!” "Vâng, bà chủ!". Ngay lập tức có hai cao thủ của nhà họ Tần tiến về phía Mục Thiên Lam. Thấy vậy, Tiêu Thanh hét lên: “Bảo vệ vợ con tôi!”
Anh cũng sốt ruột đến nỗi bộc phát ra dáng vẻ của chiến thần, từ việc không chống lại được hai ông già này đến có thể tiếp được vài chiếu với hai ông già đó, nhưng muốn đánh bại hai ông già này thì vẫn còn một khoảng cách nhất định.
Mà lúc này, hai cao thủ cấp bậc Hóa Kình của nhà họ Tần, đã đến gần Mục Thiên Lam.
Vì để bày tỏ lòng trung thành, Mao Lập Phương tiến lên phía trước một bước, hét lớn: “Có Đông Tà Môn Mao Lập Phương tôi ở đây, cút mau cho tôi, nếu không thì đừng trách Đông Tà Môn tôi sẽ diệt hết các người!”
Thực ra ông ta đã bị đuổi ra khỏi Đông Tà Môn rồi. Vì để trả thù Đông Tà Môn nên mới ôm cái danh Đông Tà Môn, nếu không thì đâu dám tự khai báo gia môn, vậy chẳng phải là gây hại cho Đông Tà Môn sao?
Vốn cho rằng có thể dọa được võ giả nhà họ Tần.
Nhưng không ngờ có một ông già nói: “Cho dù môn chủ của Đông Tà Môn mấy người dẫn theo cả Đông Tà Môn đến đây thì nhà họ Tần cũng sẽ không sợ một chút nào!”
Lời nói vừa dứt, hai cao thủ Hóa Kình lập tức ra tay. Bịch bịch bịch!
Mao Lập Phương tiếp bọn họ mấy chiếu, ma đầu bị Tiêu Thanh giết, Tà Thần lại bị Tiêu Thanh tịch thu, tay không tấc sắt như ông ta vốn không phải là đối thủ của hai cao thủ nhà họ Tần đó, rất nhanh đã bị đánh ngã xuống đất, nằm hấp hối.
Hổ đi chặn bọn chúng lại, cũng bị đánh văng ra ngoài.
Lúc này, Hoắc Vạn Niên đứng ra nói: “Bà Tần, hãy cho nhà họ Hoắc chúng tôi một chút thể diện, họa không liên quan đến người nhà, đừng ra tay với người nhà của Tiêu đại sư”.
Hoàng Bích Linh lạnh lùng nói: “Nhà họ Tần tôi giữ thể diện cho nhà họ Hoắc thì mấy người mới có thể diện, không giữ thể diện cho nhà họ Hoắc thì nhà họ Hoắc mấy người là cái thá gì?”
“Dám nói đến việc cho thể diện, ông nghĩ tôi sẽ cho ông sao?
“Tôi khuyên ông đừng có xen vào, con đĩ này cắn đứt tai của con trai tôi, tôi nhất định phải khiến cô ta chết, nếu như ông dám cản trở thì đừng trách tôi cũng xử lý ông!”
Hoắc Vạn Niên nghe xong, khóe miệng giật giật.
Người đàn bà đáng chết này cũng không cho bản thân mình một chút thể diện nào cả!
Ông ta không thể nuốt trôi cục tức này, cắn răng rồi xông về phía hai cao thủ Hóa Kình.
Nhưng thực lực của hai cao thủ Hóa Kình nhà họ Tần rất mạnh, đã là cao thủ Hóa Kình Viên Mãn, ông ta không thể đánh lại, mới có ba chiêu đã bị đánh văng ra ngoài.
“Còn có ai không sợ chết, dám chen vào không?” Tần Phong hét lớn. Mọi tầng lớp ở Cẩm Châu, không có một ai dám lên tiếng.
Tiêu Thanh nóng nảy, vừa cắn răng đối phó với hai cao thủ Thần Kình, vừa la lớn: “Dám động đến người nhà tôi, tôi sẽ giết hết cả nhà anh!”
"Ha ha!"
Tần Phong giống như nghe được chuyện cười nên đáp lại: “Bản thân anh đã là Nê Bồ Tát qua sông khó giữ được mình rồi, anh không biết bản thân mình đã bị thương, vốn không phải là đối thủ của cao thủ nhà họ Tần tôi sao?”
“Không bao lâu nữa, anh sẽ bị giết chết, bây giờ tôi sẽ giết vợ con anh, anh làm gì được tôi nào?”
Nói xong, đưa tay lên: “Đưa súng cho tôi, tôi phải tự tay bắn chết con đĩ Mục Thiên Lam này và hai đứa con hoang của cô ta và Tiêu Thanh!”
Rất nhanh, một khẩu súng được đặt trên tay anh ta.
Anh ta kéo kéo chốt an toàn, chĩa súng về hướng Mục Thiên Lam, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đi chết đi độ đàn bà rẻ tiền, dám cắn đứt tai của tôi, con mẹ nó tôi phải giết chết cô!”.
Lời nói vừa dứt, anh ta lập tức bóp cò. Bùm! Một viên đạn được bắn ra ngoài. “Đừng!”