Mục lục
Truyện Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi (full) Tiêu Thanh - Mạc Thiên Lam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy cai ngục, đám người anh Ngưu lập tức thành thật giống như cháu trai, lần lượt ngồi chồm hổm trên mặt đất, không dám thở mạnh một hơi nào. 

Ngay sau đó, cửa phòng giam được mở ra. 

"Mục An Minh, ông được xét trắng án và ra tù." 

Cai ngục dõng dạc tuyên bố. 

“Hu hu..." Mục An Minh ngã trên mặt đất kêu lên: "Đừng thả tôi ra, tìm cho tôi một phòng giam không có người đánh tôi là được rồi, nếu các người thả tôi ra, con gái tôi lại phải nỗ lực kiếm tiền nhiều hơn để nuôi thêm một người, con bé đã khổ lắm rồi, tôi không muốn ra ngoài làm gánh nặng cho con bé nữa, cầu xin các người đừng thả tôi” 

Khi nghe thấy điều này, Tiêu Thanh chạy đến ngay lập tức. 

"Bố, con tới đưa bố về nhà đây" 

Nghe vậy, Mục An Minh lập tức ngồi dậy. 

Khi nhìn thấy khuôn mặt của Tiêu Thanh, ông sửng sốt một hồi, sau đó kêu lên: "Con rể, bố bị người ta đánh chết rồi sao, bố xuống đây tìm đến con hả?” 

"Không phải đâu bố ơi" 

Tiêu Thanh đỡ Mục An Minh lên, lau máu trên mặt của ông và nói: “Bố chưa chết, con cũng chưa chết, con đã trở lại rồi, sau này có con ở đây, bố không cần phải sống vất vả nữa." 

"Hu hu .." Mục An Minh đột nhiên bật khóc, ôm mặt Tiêu Thanh, vừa mừng rỡ vừa khóc: "Con rể, con chưa chết, con đã trở lại rồi sao? Bố lại có thể sống cuộc đời tốt đẹp như trước đây, không cần phải nơm nớp lo sợ nữa?" 

“Đúng rồi, bố ạ? Tiêu Thanh gật đầu, ôm lấy bố vợ bị tủi nhục như một đứa trẻ vào lòng, Mục An Minh cũng nhào vào lòng anh, khóc như một đứa trẻ. 

“Hỏi xem là ai đánh bố vợ tôi, đánh chúng tàn tật hết cho tôi!” Tiêu Thanh ra lệnh. 

Hắc và Hổ lập tức hét lớn: "Là ai đánh, đứng lên cho tôi!" 

Một nhóm tội phạm vô cùng sợ hãi. 

Mục An Minh biết thời cơ trả thù đã đến, liền khóc: "Con rể, từ khi bố bị giam ở đây, bọn côn đồ này ngày nào cũng hầu hạ bố bằng những nắm đấm, họ muốn đánh chết bố, những ngày tháng đó rất khổ sở, con phải xả cho bố cục tức này!”. 

Tiêu Thanh tức giận nói: "Đánh tàn tật tất cả bọn chúng cho tôi!" 

"Vâng, đại ca!" 

Hắc và Hổ ngay lập tức bắt đầu đánh gãy tay chân của hàng chục tù nhân, tiếng la hét vang lên khắp phòng giam. 

"Hừ!" 

Mục An Minh hung ác giẫm vào chân anh Ngưu một cái, tỏ vẻ ta đây nói: "Con rể của tôi đã trở lại, tôi có cây trụ chống đỡ, có núi để dựa dẫm, anh đánh tôi đi, con mẹ nhà anh kêu người đánh tôi nữa đi, nhóc Ngưu?” 

"Ông Mục, tôi biết sai rồi!". 

Anh Ngưu khóc lóc đến mức nước mắt tèm lem khắp cả khuôn mặt. 

Mục An Minh đá anh ta vài cái nữa, sau đó mới nói với Tiêu Thanh: "Con rể, bố đã bị họ đánh, mấy ngày rồi không nuốt nổi thức ăn, giờ bố không còn sức để đi nữa, con cũng bố về nhà có được không?" 

“Được ạ” 

Tiêu Thanh ngồi xổm xuống. 

Mục An Minh nằm úp lên lưng anh, được cõng ra một cách khó nhọc. 

“Than ôi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK