**********
Bởi vì, điều này có lẽ sẽ làm hại
đến anh trai.
Vậy là dáng vẻ của cô ấy trông như đứa trẻ vừa làm sai chuyện gì đó.
Đúng lúc đó, Đỗ Văn Bách tiếp tục mắng chửi: "Mẹ nó, mày là ai, mau bỏ tao xuống, còn không bỏ tạo xuống thì mày chết chắc!"
"Mày biết ông đây là ai không? Ông đây chính là con trai của Bắc Thanh Vương - Đỗ Thiên Sinh, Đỗ Văn Bách đấy. Dám động đến tao thì bố tạo sẽ băm mày cho cá mập ăn"
Bắc Thanh Vương vốn tên là Đỗ Nguyệt Sinh, sau này đổi tên thành Đồ Thiên Sinh, bởi vì ông ta cho rằng, ảnh trăng không thể nào xứng với địa vị của mình. Phải là Thiên Sinh mới xứng với địa vị của Bắc Thanh Vương.
"Gì cơ?” Cơ thể mỏng manh của Mục Thiên Lam run lên.
"Anh, anh ta là con trai của Bắc
Thanh Vương ư?"
Trước kia vì Thắng Thiên Kha, Tiêu Thanh đã đắc tội Bắc Thanh Vương khiến cho Hoàng Kim Long đến Cổ Cảnh gây chuyện, cũng may đội quân của Triệu Minh Vũ xuất hiện kịp thời mới trấn áp được Hoàng Kim
Long.
Mặc dù Tiêu Thanh biết Long Soái, quan hệ giữa anh và Long Soái cũng rất tốt nhưng mạng lưới quan hệ của Bắc Thanh Vương cũng rất vững chắc. Cho nên khi biết Đỗ Văn Bách là con trai của Bắc Thanh Vương, cô vẫn lộ ra vẻ vô cùng sợ hãi.
"Đúng vậy! Ông đây chính là con trai của Bắc Thanh Vương!" Đỗ Văn Bách giả vờ giả vịt nói: "Mau kêu chồng cô thả ông đây xuống, nếu không anh ta sẽ chết rất thảm đấy!
Anh ta vừa dứt lời thì Tiêu Thanh lạnh lùng nói: "Mặc kệ bố của anh là ai, dám có ý định gì với vợ tôi thì tôi cũng có gan đập anh đấy!"
Dứt lời, Tiêu Thanh ném Đỗ Văn Bách xuống đất.
"Đừng!" Mục Thiên Lam, Thẩm Thị Thu Mai, Thẩm Thị Đông vội vàng ngăn lại
"Tiêu Thanh, chúng ta chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, đừng gây ra việc gì nữa, mau thả cậu Đỗ xuống. Đừng gây phiền toái cho dì út, dì út đã khổ tâm lắm rồi, mau thả cậu Đỗ xuống đi!" Mục Thiên Lam vội la lên.
"Di út?" Tiêu Thanh cau mày lại rồi nhìn về phía Thẩm Thị Đông, thoảng chốc cũng không thèm để ý đến Đỗ Văn Bách nữa. Anh buông lỏng tay thả anh ta xuống rồi hỏi Thẩm Thị Đông bằng giọng lạnh lùng: "Bà là em gái của bà ấy, người tặng quà cho bố tôi là bà sao?"
Không đợi Thẩm Thị Đông mở miệng, Đỗ Văn Bách đã hét lên: "Đánh nó! Đánh chết nó cho tao! Cho nó biết phải trả giá lớn thế nào khi động vào tao!"
Vệ sĩ của Đỗ Văn Bách đang muốn ra tay thì Thẩm Thị Đông vội vàng nói: "Cậu Đỗ đừng xúc động quá. Tôi gọi điện cho bố cậu bây giờ đây, dù sao cũng đừng kích động nữa, chờ bố của cậu lên tiếng rồi tính
tiếp!"
"Được!"
Đỗ Văn Bách đút hai tay vào túi quần rồi quát lên: "Gọi nhanh, bà gọi cho tôi. Tôi cũng muốn xem xem bố tôi giúp bà hay là giúp tôi!”
Thẩm Thị Đông gọi điện thoại cho Đỗ Thiên Sinh ngay lập tức. Nhanh chóng, đầu bên kia điện thoại vang lên một tiếng nói lạnh nhạt.
"Tôi không muốn nghe bất kỳ lời giải thích nào của bà. Tôi chỉ muốn mảnh đất ở Bình Oai Thanh kia. Nếu bà chuyển nhượng thì chuyện lớn hóa nhỏ, còn không thì chờ sự trả thù lớn hơn đi."
"Đưa! Tôi đưa!" Thẩm Thị Đông rưng rưng nói: "Ông Đỗ, tôi đồng ý chuyển nhượng cho ông, nhưng tôi có một yêu cầu nho nhỏ, hy vọng ông có thể chấp thuận."
"Bà nói đi."
Thẩm Thị Đông liếc nhìn Đỗ Văn Bách, nói: "Ông Đỗ, con trai của ông tới công ty tôi rồi nhìn trúng vợ của cháu trai và cháu gái bên ngoại của tôi. Cậu ta muốn đưa hai đứa nó đi chơi đùa nên cháu trai của tôi có nảy sinh xung đột với cậu ta. Tôi hy vọng ông có thể nói chuyện với cậu Đỗ một chút, đừng so bì với cháu trai tôi."
Phía bên kia dừng lại vài giây rồi nói: "Bà đưa điện thoại cho nó "
Thẩm Thị Đông lập tức đưa điện thoại di động cho Đỗ Văn Bách.
"Bố, bố nghe con nói đã, chuyện là như này...
Không chờ anh ta nói hết lời, Đỗ Thiên Sinh đã nói: "Thắt chặt cái đại lưng quần vàio đừng khiến tạo mất mặt. Phụ nữ đã có chồng cũng muốn chơi, mày điên rồi đúng không? Chuyện này truyền ra ngoài thì tao giấu mặt vào đâu?"
"Hiện giờ Thẩm Thị Đông đã đồng