"Vợ chồng thằng ba, hai người không biết dạy con trai sao, Văn Vĩ bị hai người dạy thành dạng gì rồi? Ăn chơi, chơi gái, đánh bạc đủ các thể loại, đúng thật là phá gia chi tử, ở bên ngoài ỷ vào gia thế của nhà họ Thẩm mà tác oai tác quái!" "Bảo vừa mới đưa tin, Thẩm Văn Vĩ con cháu nhà họ Thẩm, tại khách sạn Grand Hyatt, đã hành hung một người lập công với đất nước. Vì người anh hùng cụt một tay đó, khiến cho nhà họ Thẩm bị dư luận lên án, cục cảnh sát điều tra vừa mới gọi điện cho tôi, đợi vết thương của Thẩm Vĩ khỏi, sẽ phải ngồi tù nửa năm. Một trăm năm qua nhà họ Thẩm đã có ai phải ngồi tù sao?" "Thật sự là bị nó làm mất hết mặt mũi mà!"
Nói đến đây, ông Thẩm tức giận, cầm tách trà đập tới trước mặt vợ chồng thằng ba.
Dọa vợ chồng nhà chú ba run lẩy bẩy.
Anh cả Thẩm Văn Hạ vội nói: "Bố, bố bớt giận, Bắc Thanh Vương và Đỗ Thiên Hóa đã đến Sơn Nam rồi, chút nữa họ sẽ qua đây để thăm bố, bố đừng để những chuyện xấu của nhà họ Thẩm truyền ra ngoài, để người ta chế cười."
Ông Thẩm nghe thấy vậy, quát lớn: "Còn không mau dọn dẹp mảnh vụn này đi cho tôi!"
Vợ chồng chủ ba lập tức đi cầm chổi và hốt rác dọn dẹp đống mảnh vụn đó. "Không phải mày nói, Thị Đông và Thu Mai muốn chụp ảnh Sâm Huyết Rồng đưa cho tiểu tử mà Thị Thu sinh ra sao? Hỏi xem hai đứa nó đã đến Sơn Nam chưa, nếu đến rồi thì bảo hai đứa nó qua đây, Thu Mai nhất định phải đến, Đỗ Thiên Sinh là bố chồng của nó, bảo nó đến nhà họ Thẩm thăm tao, nó không thể không đến." Ông Thẩm nói.
Sau đó, ông ta còn nói thêm một câu: "Bảo Thị Đông gọi nhóc kia đến, ta ngược lại muốn xem xem, tiểu tử này lớn lên tài giỏi như thế nào, đến cả cháu ngoại của Bắc Thanh Vương cũng dám giết." "Dạ vâng"
Thẩm Văn Hạ lập tức gọi điện cho Thẩm Thị Đông.
Sau đó, ông ta nói: "Thị Đông nói, nếu bố không kiếm chuyện với Tiêu Thanh, thì em ấy sẽ đưa nó đến, nếu như bố muốn gây bất lợi cho Tiêu Thanh, em ấy sẽ không đưa Tiêu Thanh đến nhà họ Thẩm đâu."
Ông Thẩm giành lấy điện thoại, tức giận nói: "Nếu tôi muốn nó chết, nó không đến nhà họ Thẩm chẳng lẽ không chết sao?"
Tút tút...
Ông Thẩm trực tiếp cúp điện thoại.
Thẩm Thị Đông ở đầu dây bên kia thở dài một hơi: "Sợ rằng Tiêu Thanh đến gặp bố, lại nảy sinh mâu thuẫn với bố, vậy thì rắc rối lớn, tính khí của hai người đó như nước với lửa hoàn toàn không hợp nhau!"
Sau đó, bà ấy gọi điện thoại cho Tiêu Thanh.
Tiêu Thanh vốn dĩ không muốn đến nhà họ Thẩm. Nhưng là yêu cầu của Thẩm Thị Đông, vẫn nên đi cùng bà ấy đến đó. "Lát nữa đến nhà họ Thẩm. Ông ngoại của con còn có những người nhà họ Thẩm, nếu như họ nói gì khó nghe, con hãy nhịn một chút, nhất định không được tranh cãi tay đối với bọn họ, biết chưa?" Trên đường đi đến nhà họ Thẩm, Thẩm Thị Đông dặn dò nói. Tiêu Thanh gật đầu như đã hiểu. "Anh, đặc biệt là ông ngoại, ông có chút khó ở, nhất định anh không được cãi ông đấy nha." Thẩm Thị Thu Mai cũng lên tiếng nhắc nhở.
Tiêu Thanh cười cười: "Có thể nhịn anh sẽ nhịn, nếu nhịn không được thì anh rời đi, không đôi co với bọn họ." "Vậy thì tốt."
Thẩm Thị Thu Mai nở nụ cười yên tâm. Nhà họ Thẩm, nằm ở một khu riêng, ở một nơi như Sơn Nam tấc đất tấc vàng, có thể xây một khu tứ hợp viện to như vậy, ít nhất cũng phải hơn ba tỷ!
Lái xe vào nhà họ Thẩm, dừng xe ở bãi đỗ xe, từ trên xe bước xuống, nhìn xung quanh, Tiêu Thanh có một loại ảo giác như sắp bước vào một dinh thự cổ đại.
Tứ hợp viện rất lớn, có núi giả, có đài phun nước, còn có vườn hoa, có cầu kiều... Phong cách cổ kính, thanh tịnh tao nhã, nhưng không mất đi vẻ sang trọng! "Bà cô nhỏ, bà tới rồi ạ."
Có mấy đứa trẻ bốn đến tám tuổi, chạy về phía Thẩm Thị Đông hỏi thăm.
Thẩm Thị Đông cười xoa mặt bọn chúng, nói với Tiêu Thanh: "Đây là con của anh cả, anh hai, anh ba, đều đã lớn cả rồi, con phải cố gắng lên, tránh cho việc thế hệ sau chênh lệch lớn về tuổi tác." "Con với bố mẹ của chúng, cũng xem như không thân thích, con của con với bọn chúng, càng không thân thích, vậy thì có vấn đề gì đâu." Tiêu Thanh tùy tiện nói. Đây là lần đầu tiên anh đến nhà ông ngoại, trước nay chưa từng gặp qua anh em họ, càng không nói đến thân thiết?