Mà ngay cả Mục Thiên Lam cũng ngây ngốc sứng sờ đứng tại chỗ.
Cảnh sát đã giúp mình rửa sạch oan khuất, trong sạch sao?
Lúc này, Ngô Tuệ Lan lấy lại tinh thần, vội hỏi: "Cậu cảnh sát, lời anh nói là sự thật, con gái Mục Thiên Lam của tôi bị bôi đen, những gì trên mạng lan truyền đều là giả sao?" "Đúng vậy!"
Lưu cục trưởng gật đầu nói: "Con gái của bà ở bị bôi đen lan truyền mạng ồn ào huyên náo, con rể bà lựa chọn báo cảnh sát, sau khi cảnh sát điều tra, phát hiện Trương Tuấn Kiệt bị người khác sai khiến làm trò nên lập tức bắt Trương Tuấn Kiệt từ Thái Lan trở về, trải qua thẩm vấn Trương Tuấn Kiệt, anh ta đã thành thận khai nhận hành vi phạm tội của mình, nói là Quách Kính Bằng sai anh ta làm vậy, Mục đích chính là muốn con gái của bà thân bại danh liệt, hơn nữa chuyện một đêm bố mươi triệu, ảnh chụp, video gì đó tất cả đều là giả dối, không phải là sự thật, tất cả đều do Quách Kính Bằng bảo truyền thông bịa đặt" "Hiện tại đã có truyền thông ở Cục tuần tra phỏng vấn Trương Tuấn Kiệt, rất nhanh sẽ đưa tin tức này công bố cho xã hội, trả lại trong sạch cho con gái bà."
Lưu cục trưởng vừa nói xong, Mục Thiên Lam miệng thất thanh khóc rống.
Không phải cô khổ sở mà là vui vẻ, trừ khóc ra thì cô không có phương thức nào có thể biểu đạt nội tâm vui sướng bây giờ của mình. "Thật tốt quá!"
Ngô Tuệ Lan và Mục An Minh cũng vô cùng vui vẻ. "Con gái của tôi trong sạch, nó bị người khác cố ý bối nhọ, nó không làm ra chuyện xấu hổ đó, nó có thể đi dưới ánh mặt trời, nó không còn bị người ta chỉ chỏ...
Cả nhà Mục Hải Long đều đen mặt.
Đặc biệt là Mục Hải Long, sắc mặt âm trầm có thể nặn ra mực.
Thật vất vả ôm được một cái đùi lớn mà bây giờ lại bị chặt mất, không có cái đùi đó, công ty mới còn làm ăn cái rắm, còn phát cái rắm tài! "Là mày báo cảnh sát?"
Quách Kính Bằng dữ tợn nhìn Tiêu Thanh. "Đúng. Là tôi." Tiêu Thanh gật gật đầu: "Vợ của tôi bị bôi nhọ, chẳng nhẽ tôi khônh thể báo cảnh sát?" "Ha ha!" Quách Kính Bằng nhe răng cười nói: "Mày cho là chỉ dựa vào Trương Tuấn Kiệt thì tao sẽ bị pháp luật trừng trị ư? Mày quá ngây thơ rồi, tao sẽ nhanh được thả ra thôi. Tạo dám cam đoan không đến một tiếng tạo sẽ được thả, đến lúc đó mày là người đi vào!"
Nói đến đây, nh ta nhìn về phía Hoàng Ninh Bản: "Lập tức báo cho ông nội của tôi là tôi bị bắt, bảo ông ấy mang theo đoàn luật sư của nhà đến Cục tuần tra, nói tôi bị oan. Là Tiêu Thanh thu mua Trương Tuấn Kiệt hãm hại tôi, sau đó xin bắt Tiêu Thanh, cho nó vào tù ngồi." "Được!"
Hoàng Ninh Bản lập tức rời đi. "Này này này...
Cả nhà Mục Thiên Lam hoảng hốt. "Ha ha!"
Mục Hải Long lại thoải mái cười to: "Tiêu Thanh à Tiêu Thanh, cũng không xem lại kẻ giao hàng như mày là người như thế nào. Anh Quách có tập đoàn Quách thị làm chỗ dữa, có giá trị thị trường vài trăm tỷ, quan hệ mạnh mẽ có thể đánh tiến với tỉnh, muốn bắt anh ấy vào tù, mày có năng lực đó à? Anh Quách chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là có thể nghênh ngang đi ra còn mày thì lập tức đi vào, mày tin không?" "Tin con khỉ."
Lưu cục trưởng đánh vào đầu Mục Hải Long một cái, quát: "Cục tuần tra là do anh mở hat. Anh nói ra ngoài thì phải ra à, anh là cái thá gì? Tôi nói rõ cho các người biết, cho dù Quách gia mang việc này lên đến thủ đô thì Quách Kính Bằng cũng không ra ngoài được. Phía cảnh sát chúng tôi có đầy đủ căn cứ chính xác có thể định tội anh ta, ai cũng đừng nghĩ đưa anh ta ra khỏi nhà tù, còn anh thì la ó bôi đen Cục tuần tra, có tin tôi bắt anh cho anh ăn cơm tù mấy tháng hay không?" "Đừng đừng đừng!"
Mục Hải Long sợ tới mức vội vàng xua tay: "Tôi cầm miệng, tôi không nói gì nữa, anh đừng bắt tôi vào đó, tôi sợ lám."
Sau đó anh ta lập tức ngậm miệng. "Mẹ nó, anh sợ cái răm!"
Quách Kính Bảng ngạo nghề nói: "Anh đừng nhìn thấy lúc này anh ta nói cứng, lát nữa khi gặp ông nội tôi thì nhất định anh ta sẽ thả tôi ra, không tin các người chờ xem."