Tất cả mọi người đều bắt đầu lo lắng cho Mục An Quốc.
Mục Hải Long là loại người gì mọi người đều biết rõ, đó là đồ súc sinh không ra gì cả. Mục An Quốc đầu độc muốn lấy mạng anh ta. Nếu như Mục An Quốc bị tìm thấy, anh ta thực sự dám lấy mạng của Mục An Quốc.
"Theo như tôi thấy thì chúng ta đừng quan tâm nữa, chuyện giữa bố con bọn họ, chúng ta tham dự vào làm gì? Đây chính là lỗi của người làm bố, nuôi mà không dạy. Mục Hải Long trở thành cái loại không ra gì thì Mục An Quốc cũng có trách nhiệm. Ông ta phải trả giá cho việc đã dạy ra một thằng súc sinh. Chúng ta có bị mù mới đi lo lắng” Ngô Tuệ Lan nói.
Mục An Minh tức giận nói: “Ông ấy là anh cả ruột của tôi, khi còn nhỏ vừa cõng tôi trên lưng vừa giúp mẹ làm việc nhà nông. Lúc đó trong nhà nghèo đói, anh chị em đồng như vậy, vốn dĩ cơm không đủ cho cả nhà ăn, anh cả thà để bản thân chịu đói, mang phần cơm của mình chia cho tôi, để tôi được ăn nhiều hơn”
"Mục Hải Long trở nên không ra gì, đúng là anh cả có lỗi. Nhưng anh cả cũng đã hối hận rồi, cũng đang cố gắng giúp chúng ta diệt trừ thằng súc sinh này. Cho dù có không diệt trừ được thì anh cả cũng đã cố gắng hết mình rồi. Bây giờ ông ấy rơi vào nguy hiểm, chúng ta có thể không quan tâm sao?”
Ngô Tuệ Lan quát: “Có bản lĩnh thì ông đến Nhật Bản cứu anh cả của ông đi, gào lên với tôi làm gì?”
"Bà..."
Mục An Minh tức giận đến đỏ mặt.
"Ông thông gia, bà thông gia, hai người đừng cãi nhau nữa, hay là chúng ta hỏi Tiêu Thanh xem sao” Tiêu Vĩnh Nhã đứng ra giảng hoà khuyên bảo.
Sau đó, bọn họ đi đến chỗ Tiểu Thanh tu luyện.
Mọi người gọi Tiêu Thanh xuống lầu, sau khi kể lại đầu đuôi sự việc cho anh nghe, Mục An Minh vội vàng nói: “Tiêu Thanh, còn có cách nào nhờ bạn của con đưa bác cả về nước không?”
Tiêu Thanh nói: “Hôm qua con có liên lạc với bạn bè, anh ta nói bác cả đã tỉnh lại rồi. Con cũng muốn tìm cơ hội đưa bác cả về Long Quốc, nhưng hiện tại bên phía Nhật Bản đang lục soát khắp nơi tại chỗ bác cả rơi xuống, nên cũng không tiện đưa bác cả về. Con
muốn đợi qua quãng thời gian này, khi không còn kiểm tra nghiêm ngặt nữa mới tìm cơ hội đưa bác cả về. Thực sự bây giờ không có cơ hội nào cả.”
"Bố, bố đừng lo lắng, hãy kiên nhẫn chờ thêm vài ngày nữa đã”
Mục An Minh còn biết làm sao nữa đây? Ông chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi kết quả.
Mà lúc này, tại sông băng ở Bắc Cực.
Răng rắc!
Đột nhiên, sông băng rất dày lại xuất hiện vết rạn nứt, từng đường từng đường giống như mạng nhện rồi lan ra xung quanh.
"Đây, đây, đây... đây là chuyện gì vậy?”
Genjiro Miki sợ hãi lùi về phía sau, sắc mặt vô cùng hoảng sợ.
Một người đàn ông Nhật Bản cười nói: “Anh Miki đừng sợ, chắc là sư phụ của tôi sắp xuất quan đấy”.
"Thật sao?" Hai mắt của Genjiro Miki sáng ngời.
Đúng vào lúc này có một tiếng nổ.
Sông băng nổ tung.
Một bóng đen từ dưới mặt bằng bay thẳng lên trời, ở độ cao tầm mười mấy mét thì dừng lại.
"Mau nhìn kìa! Sự phụ xuất quan rồi!"
Mấy đệ tử của Seijin kích động hét lên.
"Ha ha!" Genjiro Miki cười lớn: “Seijin, cuối cùng ngài cũng đã xuất quan rồi, đúng là quá tốt rồi!”.
Tất cả mọi người đều ngửa đầu, kích động nhìn về phía lão giả Nhật Bản đang ngự trị trên không trung.
Lúc này, lão giả Nhật Bản dang hai tay ra.
Giây tiếp theo, đột nhiên toàn thân ông ta hiện ra chi chít các lưỡi trượt băng, thậm chí có đến cả mấy trăm cái. Hơn nữa tay cầm vô cùng sắc bén, loé ra ánh sáng sắc lạnh vô cùng chói mắt. Dường như những lưỡi trượt này có sức mạnh vô địch, không gì là không phá được.
“Trời ạ!” Tất cả mọi người đều nhìn đến mức ngẩn ngơ.
Lúc này, lão giả Nhật Bản trợn to hai mắt, hai tay đẩy mạnh một cái.
Ầm ầm ầm!
Những lưỡi trượt băng chi chít ùn ùn kéo đến, tạo ra những tiếng gào rít, đập vào núi bằng cách đó cả trăm mét.
Rầm rầm rầm!
Núi băng bị dao sắc xuyên qua khiến cho băng tuyết bị sụp xuống.
"Trời ơi! Thật là kinh khủng!”