Mục lục
Truyện Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi (full) Tiêu Thanh - Mạc Thiên Lam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tao không chỉ có bắt nạt mẹ mày mà tao còn đánh mẹ mày, mày tới đảnh tạo đi?" 

Người phụ nữ diêm dúa nói xong, đập túi về hướng của Mục Thiên Lam. 

Đúng lúc này, có một bàn tay to vươn tới, bắt lấy tay của cô ta, hất cô ta ra, lạnh lùng mà hỏi: "Dũng khí của mày là ai cho đấy hả, dám đánh vợ của tao?" 

Tiêu Thanh quay lại sau khi gọi món xong, vẫn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh tận mắt nhìn thấy được người phụ nữ này muốn cầm lấy cái túi đập vào Mục Thiên Lam, đồng thời cải vải băng trên đầu Mục Thiên Lam cũng bị lôi xuống. 

Cho nên anh rất tức giận cầm chặt lấy cổ tay của người phụ nữ này. 

Cô ta đau đớn hét lên: “Buông cải vuốt chó của anh ra khỏi tay tôi ngay! Con mẹ anh chọc không nổi tôi đâu!” 

“Phải là cô chọc không nổi tôi mới đúng.” 

Tiêu Thanh càng nói càng tăng thêm sức lực. 

"A!" 

Người phụ nữ đó kêu lên đau đớn, cảm giác như xương cốt đều sắp bị bóp nát luôn rồi. 

"Diệp Hoan! Cứu em! Mau cứu em!” 

Diệp Hoan ngay lập tức liền quát lên với Tiêu Thanh: “Tôi ra lệnh cho cậu, mau bỏ cái tay chó của cậu ra!” 

Tiêu Thanh hoàn toàn không để ý đến anh ta, mà hướng mắt nhìn Mục Thiên Lam nói: “Có chuyện gì xảy ra vậy em?” 

Ngô Tuệ Lan liền nói trước: “Con rể, là do người phụ nữ để tiện này vô duyên vô cớ tát bé Lạc một bạt tai, khiến cho mặt bé Lạc bị sưng lên, cậu xem đi.” 

Tiêu Thanh nhìn về phía bé Lạc, khi thấy trên khóe miệng của bé Lạc còn dính vết máu anh liền nổi cơn thịnh nộ đến cực điểm, buông tay của người phụ nữ yêu nghiệt ấy ra, rồi tát một cái thật mạnh vào mặt cô ta. 

Chát! 

Người phụ nữ để tiện đó ngã ào xuống đất, xương mặt bị đánh đến nát, còn bị gãy vài cái răng, đau đớn đến nỗi khóc không thành tiếng. 

“Đánh hay lắm!” 

Lưu Ngọc Huyên vô cùng hả giận. 

Diệp Hoan gào lên: “Con mẹ nó mày nghĩ mày là ai chứ, dảm đánh người phụ nữ của tao, mày chán sống rồi phải không hả?" 

Tiêu Thanh lạnh nhạt trả lời: “Tôi là chồng của Thiên Lam, bố của Lạc, người phụ nữ của 

anh dảm đánh con trai tôi thì tôi không chỉ đánh cô ta mà còn phải phế cô ta nữa!” 

Nói xong, chân của anh liền giẫm lên bàn tay của người phụ nữ đó. 

Răng rắc! 

Xương tay của người phụ nữ này trong chốc lát như bị giẫm nát ra. 

"Á!" 

Tiếng hét vô cùng đau đớn. 

“Lạc, bọn họ có đánh con chưa?” Tiêu Thanh chỉ tay về đám người của Diệp Hoan mà hỏi. 

Bé Lạc lắc đầu nói: “Bọn họ đánh dì Huyền và ông bà ngoại nữa.” 

Sau khi Tiểu Thanh nghe xong liền cho bọn họ mỗi người một bạt tai, tất cả đều ngã xuống dát. 

“Lúc tôi còn chưa trở lại, gia đình vợ tôi chịu ức hiếp, bây giờ tôi trở về rồi mà vẫn còn dám bắt nạt gia đình vợ tôi, coi gia đình vợ tôi chẳng có ai dựa vào nên dễ ăn hiếp lắm phải không?” 

“Bố lợi hại quá đi!” 

Bé Doanh lòng đầy thích thú giơ bàn tay nhỏ lên hỏi: “Anh, có bố thật tốt đúng không?” 

Bé Lạc gật gật đầu. 

Lúc này, Diệp Hoan gào lên: “Ông chủ, có người ở nhà hàng hải sản của anh đánh tôi đây, anh không ra đây để chống đỡ hộ tôi sao?” 

Rất nhanh ông chủ của nhà hàng hải sản dẫn theo một đám bảo an và đầu bếp cho vậy quanh người nhà Tiêu Thanh. 

“Thằng ranh, cậu chủ Diệp xếp thứ năm trong mười nhà quyền thể Dương Thành, cậu chủ Diệp của nhà họ Diệp mà cậu còn dám ở nhà hàng hải sản của tôi đánh người, không muốn sống nữa hả?” Ông chủ bụng phệ nói với giọng lạnh lùng. 

Tiêu Thanh nhìn về phía Lưu Ngọc Huyên: “Hình như tôi có nghe vợ tôi nói chồng của cô là cậu chủ nhà họ Diệp, không lẽ là anh ta chứ?” 

Lưu Ngọc Huyên: “Anh ta đá tôi rồi, giờ đang cùng người phụ nữ này qua lại.” 

“Vậy tiền mà cô mượn của vợ tôi, có phải là do anh ta trả không?” Tiếu Thanh hỏi. 

“Không phải” Lưu Ngọc Huyên lắc đầu: “Số tiền đó là tự tôi dành dụm được, không liên quan gì tới anh ta cả.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK