Mục lục
Truyện Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi (full) Tiêu Thanh - Mạc Thiên Lam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mục Hải Long sợ chết khiếp. 

Anh ta giống như con chuột gặp phải con mèo vậy, gan dạ đến đâu cũng bị dọa sốc đến mức cái chân què cũng khỏi ngay lập tức, anh ta như một mũi tên chạy ngay đến sau lưng Matsushita, như con mèo núp sau lưng ông ta run rẩy nói: “Bố vợ, dọa chết con rồi, con cứ nghĩ Tiêu Thanh không có gan đến, không ngờ anh ta lại biến thành bộ dạng râu ria hại con không nhận ra như vậy, cũng may là không đánh lén, nếu đánh lén thì có khi con chết cũng không biết vì sao mình chết ấy chứ!” 

Vừa nói xong thì anh ta phát hiện ra hai chân mình tự nhiên ấm nóng, một 

dòng nước tiểu nóng hổi tuôn ra. 

Matsushita cũng nhảy dựng lên vì quá sốc, đôi mắt ông ta đầy kinh ngạc. 

Ông ta suy nghĩ gì đó và cảm thấy vô cùng sợ hãi! 

Nếu Tiêu Thanh không xé bộ râu đó ra mà xuất hiện bên cạnh ông ta rồi cho ông ta một phát thì ông ta có chết cũng không biết vì sao mình chết. 

Có điều sợ hãi cũng chỉ là nhất thời thôi. 

Rất nhanh ông ta và Mục Hải Long đều dần dần bình tĩnh lại. 

Bởi vì mục đích của hai người họ là muốn dụ Tiêu Thanh đến để thủ tiêu Tiêu Thanh mà nên bọn họ chẳng sợ anh sẽ đến đâu. 

Chỉ là do cách anh xuất hiện có chút dọa người mà thôi, đến thời gian chuẩn bị tâm lý cũng không có, không bị dọa mới là lạ. 

“Cậu Tiêu, là cậu sao?” 

Lúc này, Đỗ Thiên Sinh và Kim Chí Nam đều kích động kêu lên. 

Tiêu Thanh đang quay lưng về phía bọn họ nên vẫn chưa nhìn thấy khuôn 

mặt của anh nhưng trong lời nói của Mục Hải Long thì không khó để nhận ra, Tiêu 

Thanh cậu ấy đã đến cứu bọn họ rồi! 

“Là tôi đây!” 

Tiêu Thanh xoay người nhìn hai người họ. 

“Đúng là cậu Tiêu rồi, thật tốt quá!”. 

Toàn thân Đỗ Thiên Sinh và Kim Chỉ Nam kích động đến run lên, mắt hai người rưng rưng vì xúc động. 

“Ông Đỗ, ông Kim, những năm qua hai người phải chịu liên lụy vì tôi, cực cho hai người rồi” Tiêu Thanh áy náy nói. 

“Không có! Không có!” Hai người đều lắc đầu, Đỗ Thiên Sinh nói: “Cậu Tiêu không quên hai chúng tôi thì chúng tôi đã hạnh phúc lắm rồi!” 

“Đúng vậy!” 

Kim Chỉ Nam cũng gật đầu theo. 

Hai người khóc như hai đứa trẻ. 

“Ông Đỗ, ông Kim, đây là cậu Tiêu Thanh mà hai người thường nhắc đến phải không?” Hồ Thiên Hùng kích động nói. 

“Đúng vậy” Kim Chỉ Nam lau nước mắt, vui vẻ nói: “Đây là cậu Tiêu mà chúng tôi thường nhắc đến đó!” 

“Quá tốt rồi!” Hồ Thiên Hùng vô cùng kích động: “Cậu Tiêu đã đến, xem ra chúng ta được cứu rồi!” 

Hồ Như Bình yếu ớt hỏi: “Bố, đây là anh Tiêu, người rất rất lợi hại có phải không?” 

Hồ Thiên Hùng định nói anh là hộ quốc chiến soái thì có thể không lợi hại được sao? 

Nhưng lúc Kim Chí Nam và Đỗ Thiên Sinh nói với ông ta đã kêu ông ta đừng 

nói ra nên ông ta cũng không dám nói, lập tức nói sang chuyện khác: “Cậu Tiêu nhẹ nhàng đá bay Cổ Chân Sơn như vậy vẫn chưa đủ chứng minh cậu ấy lợi hại hay sao?” 

“Vâng.” 

“Lợi hại cái quần ấy!” Mục Hải Long kiêu ngạo nói: “Nói thật với các người, mục đích tôi giữ các người ở đây và giết các người trong bữa tiệc ăn mừng là để dụ Tiêu Thanh đến cứu mà thôi, khiến anh ta phải rơi vào bẫy rồi dễ dàng thiêu chết anh ta” 

“Cho nên các người nghĩ thôi cũng đừng nghĩ đến việc anh ta có thể dẫn các người rời đi, hôm nay mỗi người cũng đừng nghĩ sẽ có thể sống sót mà rời khỏi đây!” 

Nói đến đây, anh ta đập bể một cái ly xuống đất, nhìn Tiêu Thanh đắc ý nói: “Tiêu Thanh ơi Tiêu Thanh, nếu lúc đầu anh giết tôi và bố vợ tôi luôn đi thì chúng ta cũng sẽ không đến bước đường này rồi” 

“Nhưng mà anh quá ngu ngốc, bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, bây giờ anh có muốn giết đi nữa cũng không còn cơ hội giết đâu!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK