Lưu Hào đạp mấy phát lên Mục An Phong: "Tôi điều tra qua cậu rồi, cậu mẹ nó là tội phạm hiếp dâm, có đứa con rể như cậu, ông đây không ngóc đầu lên nổi khi gặp người khác được!" "Cái gì!"
Lưu Vũ Hân sợ ngây người!
Giống như gặp quỷ nhìn Mục An Phong: "Anh anh anh... là tội phạm hiếp dâm?" "Không không không!"
Mục An Phong lắc đầu liên tục: "Đừng nghe bố em nói linh tinh, anh không phải là người như vậy, là lúc trước ở Thanh Châu, có mấy tên thiếu gia nhà giàu đắc tội anh rể anh, bị đưa vào trong cục phạt, quan hệ của bọn họ không bằng anh rể anh, người nhà bọn họ vì để cứu bọn họ, liền nghĩ ra ý đồ xấu, để một học tỷ hạ thuốc anh, sau khi anh trúng thuốc, cô ta câu dẫn anh, nhưng sau đó cắn ngược lại anh, nói anh hiếp dâm cô ta, nhưng thật ra là cô ta hiếp dâm anh, anh rất oan uổng nhà, Vũ Hân"
Lưu Vũ Hân an ủi nói: "Em tin anh không phải người như vậy" "Cảm ơn em, Vũ Hân" Mục An Phong cảm động.
Lưu Hào quát lên: "Mang chúng nó lên xe cho tôi, đưa về Hàng Thành, giao cho cậu Khống xử lý!" "Đừng mà!"
Lưu Vũ Hàn hoảng sợ hét to: "Bố, đừng đưa con với An Phong cho Khổng Tường Bản xử lý, anh ta sẽ đánh chết hai chúng con mất, con cầu xin bố, con cầu xin người!"
Cô ấy dập đầu.
Lưu Hào tức giận nói: "Không mang hai chúng mày cho cậu Khổng xử lý, cậu Khổng sẽ đến xử lý ông đây, chúng mày tạo nghiệt, chúng mày tự gánh chịu, ông đây không vì chúng mày mà phải gánh chịu" "Mang di!" "Vâng!"
Rất nhanh, Mục An Phong và Lưu Vũ Hân, bị bắt vào bên trong xe.
Mấy chiếc xe cấp tốc rời đi.
Bắc Thanh rất gần Hàng Thành.
Một tiếng sau, Mục An Phong và Lưu Vũ Hân, đã bị mang đến nhà họ Lưu ở Hàng Thành. "Mày cái tên đáng chết này, dám làm Vũ Hân nhà tạo to bụng, tao đánh chết mày!" "Con gái nhà họ Lưu tao, là người mà thứ rác rưởi như ngươi có thể chạm đến sao?" "Hừ! Một tên rác rưởi đáng chết, dám làm to bụng em gái tao, tao muốn nửa cái mạng của mày!"
Mẹ, anh trai, chú, thím, cả một nhóm người nhà, đá, nhổ nước miếng vào Mục An Phong, làm Mục An Phong nhếch nhác tột cùng, khổ không thể tả.
Lưu Hào thì lại bẩm một chuỗi dãy số. "Cậu Khổng, Vũ Hân và tên rác rưởi kia, đã được mang đến nhà họ Lưu, cậu có thể đến đây trừng trị hay người bọn nó rồi." "Tôi lập tức qua đó."
Đô đô...
Cắt đứt điện thoại, Lưu Hào đạp lên người An Vũ Phong, hung ác nói: "Đợi cậu Lưu đến đây trả thù mày đi!" "Hu hu..."
Mục An Phong sợ đến mức khóc lên. "Đưa điện thoại cho tôi, tôi gọi cho anh rể tôi, tôi muốn cầu cứu anh rể tôi, các người đưa điện thoại cho tôi gọi điện.." "Gọi cái đầu mẹ mày, thứ rác rưởi, cậu Khổng còn chưa đến, đã dọa mày sợ thành cái dạng này, đái hết ra đất, cái đồ ăn hại như mày, có tư cách gì làm em rể tạo? Anh trai Lưu Vũ Hân là Lưu Vũ Kiệt đạp lên Mục An Phong,
Lưu Vũ Hân khóc lóc: "Mọi người đừng đánh An Phong nữa, cầu xin mọi người đừng đánh An Phong nữa!"
Bốp!
Mẹ kế của Lưu Vũ Hân cho cô ấy một lòng bàn tay, mắng: "Tiện nhân chết cũng không cần mũi, uổng công cậu Khổng yêu thương mày như vậy, vậy mà lại phản bội cậu Khổng, để thứ rác rưởi này làm to bụng cô, mày thật đúng là không có lòng tự trọng!" "Quản gia, đi mua thuốc phá thai về đây, mang nghiệt chủng trong bụng con tiện nhân này, bỏ đi cho tôi!" "Vâng thưa bà!"
Quản gia lập tức lái Porsche đi. "Đừng mà!"
Lưu Vũ Hân và Mục An Phong bị dọa sợ đến gào khóc. "Đừng bỏ con của chúng tôi đi, cầu xin mọi người đừng bỏ con chúng tôi!"