Tiêu Thanh biết bản thân bị phế đi tu vi võ đạo, đã trở thành người bình thường.
Còn Hàn Thiếu Đông thì xuất thân từ nhà họ Hàn, tuy không quá xuất sắc nhưng dù sao cũng là người của nhà võ nên thân thủ cực kì tuyệt, đánh được một trăm người bình thường cũng không phải nói chơi.
Cô có thể nhìn ra Hàn Thiếu Đông đã dùng toàn lực vào một quyền này, nếu đánh lên mặt Tiêu Thanh thì có thể đánh vỡ cả đầu anh.
Hàn Thiếu Đông đã từng thể hiện cho cô thấy có thể dùng một quyền đấm xuyên tấm thép. Đầu của Tiêu Thanh sao cứng bằng tấm thép được?
Thế nên lòng cô đã kinh hãi đến muốn nổ ra “Một quyền này được tung ra thì lần này chắc chắn phải chết rồi!”
Tất cả mọi người thấy một màn này đều cho rằng sẽ như thế.
Nắm tay của Hàn Thiếu Đông đã đến trước mặt Tiêu Thanh trong chốc lát. “Đi tìm chết đi
Anh ta nói một cách hung ác, giống như giây tiếp theo sẽ nhìn thấy đầu Tiêu Thanh bị nổ tung.
Đúng lúc này, Tiêu Thanh nắm chặt hai tay, thúc giục một vài chân khí vừa được khôi phục trong người.
Bang bang!
Hai võ sư nhà họ Hàn vừa bắt anh đã bị đẩy ra ngoài trong nháy mắt. "Không ổn!”
Sắc mặt Hàn Chấn Thiên thay đổi, kinh hãi hô lên: “Thiếu Đông, màu tránh ra!”
Trong khoảnh khắc tiếng nói của ông ta vang lên.
Tiêu Thanh đã nhanh tay lẹ mắt nắm lấy tay Hàn Thiếu Đông lội người đến trước mặt, đặt bàn tay lên trên yết hầu anh ta. “Đây..
Mọi người nơi đây đều ngẩn ra.
Người ngơ ngác nhất chính là Hàn Thiếu Đông. “Mày không phải bị phế đi tu vi, còn bị hạ cổ độc, chân chính trở thành một phế vật sao? Sao giờ lại có tu vi cao thậm hơn cả tao?”
Tiêu Thanh không trả lời câu hỏi của anh ta mà la lớn: “Không muốn Hàn Thiếu Đông chết thì tránh ra hết cho tôi!”
Đám võ sư nhà họ Hàn đều tản ra. “Vợ, mọi người đi mau đi!”
Tiêu Thanh la lên.
Ngô Tuệ Lan quát: “Cậu đúng là một tên yêu tinh hại người khác, kêu chúng ta đi, đi thế nào? Nhà họ Hàn còn không đi tìm rồi giết toàn bộ chúng ta sao! “Mẹ đừng sợ!" Tiêu Thanh hô lớn: “Rời khỏi nhà họ Hàn rồi trực tiếp đến chiến bộ, tôi sẽ dẫn mọi người đến một nơi an toàn, tặng cho mọi người một cuộc sống giàu có, đi mau!”
Hôm qua suy nghĩ cả một buổi tối, anh đã vạch ra được một kế hoạch ổn thoả.
Làm một phế vật đi đến nhà họ Hàn khiến cho Hàn Thiếu Đông nơi lỏng cảnh giác rồi sau đó khống chế anh ta, dùng Hàn Thiếu Đông làm con tin để dẫn bọn Mục Thiên Lam rời khỏi rồi đến chiến bộ, leo lên trực thăng mà anh đã chuẩn bị xong, sau đó trực tiếp ra nước ngoài. “Bố, mẹ, An Phong, đi mau đi!”
Mục Thiên Lam thúc giục.
Chuyện đến nước này rồi thì cô đã không còn lựa chọn nữa, chỉ có thể làm theo cách của Tiêu Thanh thôi. “Hừ!” Hàn Chấn Thiên bực bội nói: “Còn muốn chạy à, không có cửa đâu, mau bắt bọn họ lại cho tôi!”
Mệnh lệnh vừa hạ xuống thì đám người Mục Thiên
Lam đã lập tức bị khống chế. “Hàn Chấn Thiên, tôi khuyên ông đừng làm bậy, nếu không tôi sẽ bóp chết cháu nội của ông!” Tiêu Thanh uy hiếp.
Hàn Chấn Thiên cười lạnh: “Cậu dám bóp chết cháu nội của tôi thì tôi sẽ nghiền nát vợ, em vợ, bố và mẹ vợ của cậu, lấy một đổi bốn, tôi không bị thiệt thòi chút nào.” “Không, ông bị thiệt!” Tiêu Thanh nói: “Con cháu nhà họ Hàn của ông, tất cả đều là phế vật, chỉ có Hàn Thiếu Đông là có chút tư chất, nếu như anh ta chết thì nhà họ Hàn các người đến thế hệ này sẽ đi đến diệt vong” “Đây cũng là do ông nghe lời cậu ta răm rắp, anh ta muốn lấy vợ của người khác mà không cũng không phản đối. “Vì thế, đừng ép tôi, nếu không thì tôi sẽ cắt đứt mạch máu của nhà họ Hàn các người!” “Cậu..
Sắc mặt Hàn Chấn Thiên vô cùng âm u. “Còn không nhanh thả vợ tôi và những người khác!”
Tiêu Thanh quát. “Con mẹ nó!”
Hàn Chấn Thiên nổi giận, bắt lấy cánh tay Mục An Phong, dùng sức bóp một cái.
Răng rắc! "A!"
Mục An Phong hét đến tê tâm liệt phế. “An Phong!”
Mắt của đám người Mục Thiên Lam như muốn bay cả ra ngoài.
Mắt Tiêu Thanh càng đỏ hơn, giận dữ hét: “Hàn Chấn Thiên, ông thật sự cho là tôi không dám bóp chết anh ta sao?”
Anh bóp yết hầu Hàn Thiếu Đông mạnh hơn một chút. Anh ta vươn đầu lưỡi ra, vẻ mặt thống khổ sắp chết. “Ha hả. Hàn Chấn Thiên cười lạnh lùng: “Một tên phế vật, chết rồi thì chết rồi, không có gì mà phải đau lòng, có người như cậu thật sự bóp chết nó thì tôi còn vui nữa, đỡ cho có người nói là cháu nội phế vật của nhà họ Hàn chúng tôi.”
Tiêu Thanh không ngờ là Hàn Chấn Thiên sẽ đi đến bước này với anh. “Ô ô oa. Anh rể, em đau.
Nước mắt Mục Thiên Lam rơi ào ào. “Còn gọi cậu ta là anh rể để làm gì? Nào có anh rể nào mà mặc kệ sống chết của em vợ chứ?” Ngô Tuệ Lan tức giận nói.
Mục An Minh khuyên: “Tiêu Thanh, thả thiếu gia nhà họ Hàn đi, đừng hại chúng tôi nữa, được chứ?” “Đừng!” Mục Thiên Lam la to: “Tiêu Thanh, bắt anh ta rời đi đi, không cần lo cho chúng em, anh chạy càng xa càng tốt!”
Tất cả những điều cô làm đều là vì Tiêu Thanh.
Nếu Tiêu Thanh thả Hàn Thiếu Đông ra thì chắc chắn Tiêu Thanh sẽ chết.
Cho nên cô tình nguyện là cả nhà mình gặp nạn chứ không muốn Tiêu Thanh gặp chuyện không may. Nhưng Tiêu Thanh lại do dự.
Sao anh lại có thể nhẫn tâm bỏ mặc cả nhà vợ mình chứ? “Đếm đến ba, nếu ngươi cậu không thả người thì tôi sẽ bóp chết cả một nhà vợ cậu”
Hàn Chấn Thiên bắt đầu đếm ngược. "Ba!" "Hai!" "Hai!" “Tôi thả!”
Tiêu Thanh thoả hiệp.
Anh nhìn ra được sự kiên quyết trong mắt của Hàn Chấn Thiên. Nếu như mình không thả người thì ông ta thật sự có thể sẽ mặc kệ sống chết của Hàn Thiếu Đông.
Nhưng anh không thể không quan tâm đến sống chết cả nhà Mục Thiên Lam.
Vì vậy chỉ đành đầy Hàn Thiếu Đông ra ngoài.
Anh vừa buông tay, Hàn Chấn Thiên thấy cơ hội nên tiến lên. Ngay tức khắc buông Mục An Phong ra, thân ảnh nhoảng một cái đã đến trước mặt Tiêu Thanh, tung một chưởng lên ngực anh.
Âm!
Tiêu Thanh bị một chưởng đánh bay thẳng ra cửa lớn, nên lên nền xi măng, phun ra một ngụm máu. “Tiêu Thanh!”
Mục Thiên Lam sợ hãi chạy ra ngoài ôm Tiêu Thanh vào lòng. “Tiêu Thanh, anh sao rồi? Sao lại ngốc đến mức phải chạy đến đây chứ, không biết chạy đến đây là chịu chết sao?”
Tiêu Thanh sờ mặt cô, nở nụ cười: “Anh không nỡ em, vì em là tình đầu, là vợ của anh, anh lớn vậy rồi nhưng em là người phụ nữ duy nhất anh yêu. Em vì anh mà gả cho người khác thì sao anh có thể ngồi yên mà không quan tâm?” “Nếu như anh không đến thì cả đời này của anh sẽ sống trong hối hận mất” "Ô Ô..."
Mục Thiên Lam khóc lớn.
Cô cũng không phải là người duy nhất từng yêu anh? “Vậy mày đã đến rồi thì phải chết không chỗ chôn!” Hàn Thiếu Đông đằng đằng sát khí chạy đến, trên tay nằm một thanh đạo lớn.
Mục Thiên Lam vừa thấy thì nhất thời hoảng sợ, vội vàng quỳ trên mặt đất, vừa khóc vừa hộ: “Thiếu gia Hàn, đừng giết chồng tôi, cầu xin anh đừng giết chồng tôi” “Kệ mẹ mày!”
Hàn Thiếu Đông tát một cái lên mặt Mục Thiên Lam. “Cô, con tiện nhân hèn hạ này, còn dám gọi anh ta là chồng mình, sính lễ của ông đây đều chuẩn bị hết cho cô rồi, chờ tôi chém chết tên tạp nham này rồi lại tính sổ với cô!"
Vừa nói dứt lời thì anh ta chém đao về phía Tiêu Thanh.
Tiêu Thanh nhíu mắt lại, trong nháy mắt bật lên bắt lấy đạo bẻ thành từng mảnh, rồi dùng mảnh đao đâm về bụng Hàn Thiếu Đông.
Phập!
Sau khi đâm vào thì máu tươi bắn ra.
Loạt động tác liên tiếp này cực kì nhanh khiến cho người khác không phản ứng kịp. “Thiếu Đông!!!”
Người của nhà họ Hàn kêu lên đầy kinh hãi. “Mẹ nó!”
Hàn Chấn Thiên đã hoàn toàn bùng nổ.