"Anh à, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?" Mục An Minh hỏi.
Mục Hải Long quát: "Thiên Lam nhà các người lớn lên lẳng lơ, phóng đăng, cậu Tổng nhìn thấy không chịu được muốn ngủ cùng cô ta. Tiêu Thanh vì vậy mà giết chết cậu Tống, Đỗ Thiên Sinh lại trút giận lên em gái tôi, làm em gái tôi và Cao Dương bị bắn chết tại chỗ. Cậu Hàn bị đánh gãy cả chân tay, Thủ phủ Hàn và Tổng giám đốc Cao chạy đến nhà chúng tôi, đánh chúng tôi thành ra như vậy. Tất cả là do Tiêu Thanh và Mục Thiên Lam gây ra!" "Cái gì?" Sắc mặt Tiêu Vĩnh Nhã và Mục An Minh tái nhợt.
Ngô Tuệ Lan lại hả hệ vui sướng nói: "Ai bảo Hải Yến nhà các người cái này không chịu, cái kia không phục Thiên Lam nhà chúng tôi. Muốn đấu với Thiên Lam, cô ta đấu nổi ư? Bây giờ thì hay rồi, đấu qua đấu lại, đến mạng cũng không còn" "Tôi cảnh cáo trước, đấu với nhà chúng tôi các người không có kết quả tốt đầu, khuyên các người dừng ngay lại. Nếu không cái chết của Hải Yến sẽ chỉ là bắt đầu của các người, lại đấu với nhà chúng tôi, các người có tin sẽ bị sẽ tan nhà nát cửa không?" Bà cao giọng nói.
Lý Nam Hương cả ngày đối đầu với bà, bây giờ con gái bà ta đã chết, có thể nói là thua rất thảm. Làm người thắng cuộc, bà có thể không vui ư? "Ngô Tuệ Lan, bà đừng vui mừng quá sớm, bà vẫn chưa thắng đầu, chúng ta đều bị tổn thương thôi!" Lý Nam
Hương quát lên.
Ngô Tuệ Lan cười nói: "Con gái của bà chết, con gái của tôi đầu có mệnh hệ gì. Làm sao lại đều bị tổn thương được?" "Ha ha ha."
Lý Nam Hương cười gắn: "Tôi nghe nói Thiên Lam nhà bà cắt cổ tự sát, chắc giờ cũng đã chết rồi, còn chết trước Hải Yến nhà tôi nữa kìa!" "Cái gì!" Ngô Tuệ Lan, Mục An Minh, Mục An Phong,
Tiêu Vĩnh Nhã đều sợ đến ngày người. "Bà đang nói đùa đúng không? Nếu Thiên Lam nhà tôi mà có mệnh hệ gì thì sao Tiêu Thanh lại không gọi điện tới chứ?" Ngô Tuệ Lan nghi ngờ hỏi.
Mục Hải Long cười nói: "Chắc cậu ta sợ bị bà mắng nên mới không dám gọi điện báo tin"
Ngô Tuệ Lan lập tức gọi điện thoại cho Tiêu Thanh, ngay khi được kết nối, bà vội hỏi: "Tiêu Thanh, tôi nghe nói Thiên Lam cắt cổ tự sát. Là giả đúng không? Cậu mau nói cho tôi biết, có phải giả hay không?"
Tiêu Thanh dừng mấy giây, nói: "Là thật, đang ở bệnh viện. Vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, nhưng mẹ không cần lo lắng quá. Con tin Thiên Lam có thể vượt qua được." "Con gái tôi!"
Ngô Tuệ Lan khóc rống lên như nhà có tang: "Sao lại tự sát cơ chứ, sao lại không tiếc bản thân mình như vậy chứ. Thật sự mẹ nó tan nát trái tim!" "Ha ha ha!" Mục Hải Long, Lý Nam Hương phá lên cười: "Thiên Lam nhà bà có phải chết rồi phải không? Nếu đúng là vậy thì tốt quá, Hải Yến nhà tôi dưới Hoàng tuyền cũng có người bầu bạn rồi!" Lý Nam Hương đắc ý.
Ngô Tuệ Lan gào lên: "Thiên Lam nhà tôi chưa có chết, đang cấp cứu ở bệnh viện. Các người đừng có đắc ý quá sớm, hai ta mà đối đầu, người thất bại chỉ có thể là bà thôi!" Sau đó, bà thúc giục Mục An Phong: "Đặt vé máy bay! Mau đặt vé máy bay! Đi tới Bắc Thanh xem chị của con! Nhanh!" Cậ*p nhật nhanh nhất trên tamlinh247.org
Rạng sáng hôm đó.
Ngô Tuệ Lan, Mục An Minh, Tiêu Vĩnh Nhã, Mục An Phong bay tới Bắc Thanh. Nhà Mục Hải Long cũng tới Bắc Thanh để nhặt xác Mục Hải Yến.
Sáng sớm ngày hôm sau, cả nhà Ngô Tuệ Lan đã hớt hải chạy vào bệnh viện. "Con gái, con thế nào rồi con?" Vừa vào phòng bệnh, Ngô Tuệ Lan đã tới cạnh giường, liên tục hỏi han. Nhưng hai mắt Mục Thiên Lam vẫn khép hờ, đang trong trạng thái hôn mê nên không thể nào trả lời bà được. "Tiêu Thanh, tình hình bây giờ của Thiên Lam là thế nào?" Tiêu Vĩnh Nhã hỏi.
Cả đêm Tiêu Thanh không ngủ, mệt mỏi trả lời: "Lúc trước Thiên Lam có cắt cổ tay một lần, mất rất nhiều máu. Vì vậy phải truyền một lượng máu rất lớn, dẫn đến nhóm máu của cô ấy có chút biến đổi, trở thành một loại nhóm máu đặc thù. Không tìm được nhóm máu tương tự để truyền vào cơ thể, nên bác sĩ đã truyền nhóm máu O. Nhưng hai nhóm máu không tương thích, không hòa được với nhau vậy nên tình huống có chút khó khăn."
Tuy bọn họ không học y nhưng vẫn biết hai loại máu trong cơ thể không tương thích với nhau có thể gây nguy hiếm đến tính mạng. "Nói như vậy, Thiên Lam... không sống được nữa sao?"
Mục An Minh đỏ khỏe mắt, cảm giác như trời sắp sập xuống vậy.