Mục lục
Truyện Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi (full) Tiêu Thanh - Mạc Thiên Lam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi đỡ Ngô Tuệ Lan lên, Mục Thiên Lam hỏi: “Mục Hải Long, anh nói vậy là có ý gì? Sao Tiêu Thanh lại vĩnh viễn không trở về được nữa?” 

Khi nói chuyện, tim của cô cũng theo đó mà nảy lên tận cổ họng. 

Mục Hải Long cười đắc ý, hỏi: “Bà dì của cô có nói với cô là hôm nay tôi sẽ nói cho cô nghe một tin tốt hay không?” 

Mục Thiên Lam gật đầu: “Anh nói đi." 

“Vậy cô nghe cho rõ đây.” Mục Hải Long nhếch miệng cười: “Ba hôm trước, Tiêu 

Thanh chồng của cô trúng phải một quả bom nặng cả tấn, nổ thành tro bụi trong 

nháy mắt, không còn một mảnh xương. Bây giờ cô trở thành quả phụ rồi. Ha ha ha!” 

Ầm! 

Mục Thiên Lam, Tiêu Vĩnh Nhã, Thẩm Thị Thu và những người khác nghe vậy thì tất cả đều giống như bị sét đánh ngang tai, mọi người đều ngẩn người ra, cảm giác như trời sập tới nơi rồi. 

Đặc biệt là Mục Thiên Lam, nghe xong tin tức này thì hồn vía cô giống như bị rơi ra ngoài vậy, cả người cô không còn sức lực, đôi môi run rẩy hỏi anh ta: “Anh đang lừa tôi đúng không?” 

Mục Hải Long cười ha ha nói: “Một người bần cùng dưới đáy xã hội, nghèo túng giống một con chó như cô thì có gì để cho tôi lừa?” 

“Lời tôi nói đều là sự thật, lúc đó ông nội của Hàn Thiếu Đông là Hàn Chấn Thiên cũng có mặt ở hiện trường, chính mắt ông ta nhìn thấy cảnh đó nên vô cùng kinh ngạc. Một đám mây hình nấm khổng lồ bùng lên trời, cao tận mấy trăm mét nổ “bùm” trên sa mạc, tạo ra một hố sâu tầm mười mấy mét, đường kính rộng khoảng tầm năm mươi.” 

“Sau khi vụ nổ qua đi, Hàn Chẩn Thiên cũng đi tìm, còn gọi thêm một đoàn người và xe đến đào hố. Gần một nghìn người tìm kiếm trong hố bom đó hơn một tiếng đồng hồ mà cũng không tìm thấy Tiêu Thanh, một cái xương cũng không có như thể anh ta đã bốc hơi khỏi thế giới này, hóa thành không khí rồi” 

Ầm! 

Ầm! 

Ầm! 

Mục Thiên Lam, Tiêu Vĩnh Nhã, Thẩm Thị Thu và những người khác nghe vậy thì từng người từng người một bất lực mà ngồi co quắp ở dưới đất, cảm giác đau đớn giống như là bố mẹ của mình vừa mất vậy. 

“Ha ha!” Mục Hải Long cười điên cuồng rồi nói: “Đều sững sờ, bàng hoàng và tuyệt vọng hết rồi chứ gì? Muốn đẩu với Mục Hải Long tôi thì các người và thằng Tiêu Thanh kia vẫn còn tầm thường và mềm lòng lắm, hoàn toàn không phải là đối thủ của tôi!” 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK