Cố An Bình tủi thân nói: "Bố vợ, con cũng có muốn đâu. Đáng lẽ tất cả mọi chuyện đang được tiến hành rất thuận lợi, mắt thấy tài sản của nhà họ Cố sắp nằm trong tay con rồi, ai mà ngờ đột nhiên có một cao thủ nhảy ra, chỉ đấm một phát là chú hai con đã bị thương nặng. Đó là do chúng con chưa kịp chuẩn bị gì thôi, nếu có
thể đoán được từ trước, mọi chuyện cũng không đến nỗi tệ hại đến mức này."
"Con đã rất buồn rồi, bố vợ đừng mắng con nữa có được không?"
Bich!
Mã Kim Sơn tức giận đạp anh ta một cái lộn vèo xuống dưới đất.
Ông ta vốn cho rằng mình gả con gái nhỏ cho Cố An Bình là có thể lấy được tài sản của nhà họ Cố một cách dễ dàng. Đừng nói là nhiều, mà chỉ cần lấy được một phần ba tài sản của nhà họ Cố thôi thì đó cũng là một con số khổng lồ rồi.
Kết quả thì sao? Bởi vì Cố An Bình không có chí tiến thủ, không có lòng cầu tiến, cho nên anh ta không được Cố Trường Đình trọng dụng, còn thường xuyên bị Cố Trường Đình mắng mỏ, thậm chí là đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Cổ. Ông ta không muốn
nhìn thấy anh ta nữa, anh ta chỉ có thể về nhà đẻ của Mã Đông Mai.
Mã Kim Sơn nổi cáu.
Con gái mình gặp phải một đứa con rể như vậy, chỗ tốt nào cũng không kiếm
chác được.
Thế là ngay sau đó, ông ta bèn vạch kế hoạch giết chết Cố Trường Đình, hỗ trợ
Cố An Bình giành giật tài sản của nhà họ Cố.
chín nghìn tỷ, ai mà thấy số tiền đó mà không sáng mắt lên chứ?
Nhìn giữa muôn vàn dòng họ giàu có quyền thế trong khắp cả nước, số gia đình thật sự lấy ra ba nghìn tỷ tiền mặt chắc cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, huống chi là chín nghìn tỷ!
Nhưng không nghĩ tới, một ván bài tốt như vậy lại bị Cố An Bình phá nát, chịu
thua thiệt một cách hồ đồ. Mã Kim Sơn có cảm giác như sắp hộc máu.
"Bố, đúng là Cố An Bình có chỗ sai, đáng lẽ không nên nói thẳng thừng như vậy, nhưng điều quan trọng là giữa đường bị cái tên cao thủ trẻ tuổi đó phá hỏng. Cho dù An Bình không nói lộ bí mật nhưng có cao thủ kia hỗ trợ bọn họ, hành động lần này
của chúng ta cũng sẽ thất bại như thường, chỉ có thể trách vận may không tốt mà
thôi" Mã Đông Mai nói.
Mã Kim Sơn hỏi: "Tên cao thủ kia có lại lịch gì? Ngay cả nhà họ Mã chúng ta mà
cũng dám phá đám sao?"
Mã Đông Mai lắc đầu một cái.
Mã Kim Phong buông thõng cánh tay bị đánh tàn phế, yếu ớt nói: "Anh cả, nếu
như em đoán không sai, cao thủ trẻ tuổi đó chính là Tiêu Thanh. Cái người mà mấy ngày trước chạy đến nhà họ Lâm quấy rối lúc con gái của Lâm Diệu Hoa lấy chồng đó. Nghe nói Tiêu Thanh này rất trẻ tuổi, thực lực lại cực mạnh, mà người này tuổi
cũng trẻ, cũng có thực lực mạnh, đây chắc chắn là cùng một người!"
"Cái gì cơ? Tiêu Thanh?"
Mã Kim Sơn sợ ngây người.
"Bố, bố biết Tiêu Thanh sao?" Mã Đông Mai hỏi.
Sắc mặt Mã Kim Sơn ngưng trọng, ông ta nói: "Trước kia cậu ta chạy đến nhà họ Long quấy rối, đánh ông cụ Long bị thương, sau đó bị ông cố Long phế bỏ, còn bị hạ cổ trùng. Cũng chẳng biết cậu ta đã khôi phục thực lực từ lúc nào, về sau chạy đến
chiến trường Sầm Đô, nghe nói đã bị bom hạng nặng nổ chết. Thế mà không ngờ,
cậu ta vẫn chưa chết, lại còn chạy đến địa bàn Lĩnh Nam"