Mục lục
Truyện Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi (full) Tiêu Thanh - Mạc Thiên Lam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Một đống rác rưởi!" 

Một người phụ nữ từ trên xe bước xuống nghe thấy mấy người Lâm Diệu Hoa nói như vậy liền trợn tròn mắt nhìn bọn họ, sau đó nhẹ giọng nói với người đang đi cùng mình: "Hãy nhớ kĩ những thứ cặn bã này đợi đến lúc tôi trừ khử Mục Hải Long xong thì sẽ thủ tiêu bọn họ, cứ để cho bọn họ liếm chân Mục Hải Long." 

"Vâng thưa cô Hồ" 

Người đi cùng gật đầu. 

Ngay lúc này Tiêu Thanh cũng từ trên một chiếc xe bước xuống, mặc dù khoảng cách khá xa nhưng anh vẫn nghe thấy giọng nói của Hồ Như Bình. 

Vì vậy liền bước đến nhẹ giọng hỏi: "Các người đến để giết Mục Hải Long phải không?" 

Nghe nói lời này, Hồ Như Bình đơ người, dường như ánh mắt không rời 

khỏi người Tiêu Thanh. 

Hồ Như Bình nhanh chóng kéo Tiêu Thanh sang một bên, hơn nữa có rất nhiều người vây quanh Tiêu Thanh, bọn họ đang nhìn chằm chằm vào anh. 

"Các người đừng nhìn tôi như vậy." 

Tiêu Thanh mỉm cười: "Tôi cũng muốn Mục Hải Long phải chết, có điều tôi muốn nhắc nhở các người không được hành động một cách tùy tiện để tránh làm hỏng việc tốt của tôi." 

Bởi anh sợ một khi bọn họ manh động sẽ khiến cho Mục Hải Long đề 

phòng thì anh khó mà cứu Đỗ Thiên Sinh và Kim Chí Nam. 

Nghe Tiêu Thanh nói những lời này, ánh mắt Hồ Như Bình trở nên dịu dàng nhìn anh nhưng vẫn còn có chút cảnh giác sau đó Hồ Như Bình hỏi: "Cậu có mối thù gì với Mục Hải Long, tại sao cậu lại muốn giết anh ta." 

Cô ta rất muốn biết tại sao Tiêu Thanh lại có cùng suy nghĩ với mình. 

Tiêu Thanh nói: "Do nhà tôi chịu ơn của Đỗ Thiên Sinh và Kim Chỉ Nam chính vì vậy tôi đến đây để cứu bọn họ". 

Hồ Như Bình liền buông lỏng không đề phòng nữa. 

Đỗ Thiên Sinh, Kim Chí Nam cùng bố của cô ta đều có tên trong danh 

sách lần này. 

Không ngờ Tiêu Thanh và cô ta đến đây lại cùng chung một mục đích. 

"Cậu đến đây một mình sao?" Hồ Như Bình hỏi. 

Tiêu Thanh gật đầu. 

Hồ Như Bình liền đảo mắt nhìn anh: " Một mình đến đây thì có ích gì, sao có thể giết được Mục Hải Long? Lại còn bảo đừng làm hỏng việc tốt của cậu, tôi nghĩ cậu mới là người đừng manh động để không làm hỏng việc tốt của chúng tôi." 

"Tôi cảnh cáo cậu, đến lúc đó hãy đàng hoàng một chút, nếu cậu muốn chết tôi cũng không cản nhưng cậu không được ra tay trước hại tôi không cứu nổi bố mình ra thì cậu nhất định phải chết, tôi sẽ không bỏ qua cho gia đình cậu đâu, cậu nghe rõ chứ?" 

Tiêu Thanh nghiêm túc nói: "Là các người muốn chết tôi cũng không cản, đừng bứt dây đồng rừng khiến tôi không thể giải thoát cho Đỗ Thiên Sinh và Kim Chỉ Nam, mà tốt nhất hãy chờ tôi ra tay trước rồi hẵng ra tay, cô phải nhớ kĩ đấy?" 

"Cậu. ." 

Hồ Như Bình tức giận đến run người nhìn lão già nói: "Đại sư Quách mau đánh ngất thằng nhóc này rồi cho vào trong xe, tránh làm hỏng việc của chúng ta" 

Đại sư Quách liếc mắt nhìn xung quanh nói: "Nhiều người như vậy nếu ra tay thì ắt sẽ có người nhìn thấy, tình hình bây giờ rất bất lợi đối với chúng ta." 

Nói đến đây anh ta nhìn Tiêu Thanh: "Cậu muốn cứu người chi bằng hành động cùng chúng tôi, không nên đơn độc thực hiện." 

"Được thôi." 

Tiêu Thanh đồng ý: "Vậy chúng ta cùng nhau hành động" 

Hồ Như Bình nhịn không được lẩm bẩm: "Nếu chúng tôi không giúp đỡ thì cậu có chết cũng không cứu nổi một người" 

Tiêu Thanh cũng không phí lời với cô ta. 

Sau đó một đoàn người đi theo Mục Hải Long đến Vương phủ. 

Khoảng chừng mười phút đã đi đến cửa chính của Vương phủ. 

Thì Mục An Quốc, Lý Nam Hương, Mục Anh Thiên, Trương Thanh Hoa đều đang đứng ở cửa để chào đón khách mời. 

"Mời vào bên trong, mau mau mời vào bên trong!" 

"Ơ kìa đến là được rồi, sao lại mang nhiều lễ vật như vậy chứ!". 

"Người nói các người đấy, cũng thật là giữ chút thể diện cho Hải Long nhà chúng tôi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK