Mục lục
Truyện Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi (full) Tiêu Thanh - Mạc Thiên Lam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Nghị Thần ngậm điếu thuốc trong miệng, dáng vẻ hững hờ ngồi trên ghế sô pha, cầm lấy một chai rượu chưa mở, ném mạnh vào đầu Mục An Phong. 

Tiếng xoảng vang lên, cái chai vỡ tan tành, cả chai rượu đều đổ lên đầu Mục An Phong, máu và rượu chảy dài trên mặt Mục An Phong, Mục An Phong ôm đầu, gương mặt vặn vẹo vì đau đớn, không nói được lời nào. 

"An Phong! Anh sao rồi?" 

Lưu Vũ Hân từ trong góc chạy đến, lúng túng chẳng biết phải làm gì, thấy Mục An Phong bị thương rất nặng, cô ấy đau lòng khóc lớn, cô ấy quỳ xuống đất khóc thảm thiết: “Cậu Lâm, xin hãy thương xót chúng tôi, xin đừng chà đạp lên chúng tôi có được không? Cầu xin anh!" 

Lâm Nghị Thần quát to: "Chính chồng cô, cái tên cháu 

con rùa chết tiệt này, đã đánh chị gái tôi trong đám cưới của Triệu Tử Vinh, lần này gặp phải tôi rồi, sao tôi phải tha cho anh ta? Đừng bao giờ có suy nghĩ rằng tôi sẽ bỏ qua!” 

“Phi, cưỡng bức vợ anh ta ngay trước mặt anh ta cho tôi, ông đây muốn cho anh ta biết, cái giá phải trả khi đánh chị tôi là gì!" 

“Rõ, thưa cậu Lâm" 

Người vệ sĩ tên Phi mang theo nụ cười để tiện đi về phía Lưu Vũ Hân. 

"Không! Đừng qua, đừng qua đây!" 

Lưu Vũ Hân kinh hãi hét lên. 

Mục An Phong ôm chặt lấy Lưu Vũ Hân và hét đến khản cổ: "Anh rể của tôi, anh ấy đã chết trên chiến trường Sầm Đô, chúng tôi là gia đình của anh hùng, nếu anh đối xử với chúng tôi như thế này, anh không sợ rằng tổ quốc sẽ trả đũa anh sao?" 

“Sợ cái rắm!” Lâm Nghị Thần nói: “Bố của tao là ông trời của Dương Thành, việc quái gì phải sợ thứ đó?” 

"Hơn nữa, người không biết không có tội, ông đây chỉ biết mày là con bọ của tầng lớp thấp của xã hội này, ông đây không hề biết mày là người nhà của anh hùng nhé 

“Phi, trời có sụp đổ thì ông đây sẽ gánh cho, trực tiếp cưỡng bức vợ anh ta ngay trước mặt anh ta cho tôi!” 

Phi đáp lại một chữ “rõ”, liền kéo Lưu Vũ Hân ra khỏi vòng tay của Mục An Phong, và ôm lấy Lưu Vũ Hân ném lên ghế sofa. 

“Con mẹ nó, tôi liều mạng với các người!" 

Mục An Phong đứng dậy, cầm lấy một chai rượu, ném về phía Lâm Nghị Thần. 

“Đệch con mẹ !" 

Một nam thanh niên lao đến đá Mục An Phong bay xa ba mét, khiến cậu ta ngã lăn lóc ra xa. 

Râm! 

Đúng lúc này, cánh cửa của phòng bao bị đá tung, một bóng người bước vào. 

“Mày là thằng nào, dám đạp cửa phòng bao của ông đây, mày chán sống rồi hả?” Lâm Nghị Thần chửi rủa. 

Nghe vậy, Mục An Phong bất giác nhìn qua, khi thấy người đi vào có khuôn mặt giống hệt anh rể mình, cậu ta lập tức kêu lên: "Là anh rể đó sao? Có phải anh trên trời có linh thiêng, không thể chịu đựng được khi nhìn thấy bọn họ bắt nại cậu em vợ này, nên biến thành ma quay về cứu em có phải không?” 

“Vãi đạn!” 

Nghe những lời của Mục An Phong, tất cả mọi người trong phòng bao đều bị sốc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK