**********
Chương 731
Jeffrey cười ha ha, dùng tay ra dấu mời.
Tiêu Thanh cùng Mục Thiên Lam đi đến chỗ chín đóa hoa hồng. “Anh Tiêu, cô Mục, chúng ta lại gặp mặt”
Đỗ Thiên Sinh đi tới, nắm tay với Tiêu Thanh và Mục Thiên Lam nói: “Vị trí của tôi tặng cho vợ chồng cô Mục bên cùng một chỗ cắt băng. Vị trí hẻo lánh chỗ kia cho tôi là được rồi" “Ông chủ Đỗ, chuyện này sao có thể được" Mục Thiên Lam lần nữa cảm giác được thụ sủng nhược kinh.
Nhưng Đỗ Thiên Sinh đã yêu cầu, cô đành phải nhận lấy. Sau đó Tiêu Thanh đứng ở giữa Mục Thiên Lam đứng bên cạnh Tiêu Thanh, từng cái cầm kéo lên vì Thương Mại Kester mà cắt băng.
Hoắc Đức Tài thì bộ dáng chật vật không chịu nổi bước tới trước mặt Phương Vũ Hàm. “Vũ Hàm, cháu không phải nói là tôi được mời tham gia cắt băng là vì cậu Kate nể mặt cô nên để ông Jeffrey tiên sinh mời tôi hay sao, làm sao bây giờ không phải là bởi vì cô mà là bởi vì Tiêu Thanh?" “Cháu... Phương Vũ Hàm nghẹn lời. Hoặc Đức Tài đau lòng nhức đầu nói: "Là cô tự dắt vàng lên mặt, lừa gạt tôi có phải không? Biết tôi vừa rồi mất mặt có bao nhiêu không?"
Ông ta vô cùng tức giận. “Ông đừng nóng giận, cháu sẽ đi hỏi Kate"
Phương Vũ Hàm nói. Chạy một mạch đến bên cạnh Kate gấp gáp hỏi: “Anh Kate chuyện này rốt cuộc là thế nào vậy? Làm sao Tiêu Thanh lại trở thành ân nhân của bố anh?”
Kate nói: “Bốn năm trước, lúc tôi còn đang học ở Harvard, bố tôi bị một tổ chức tại đất nước Hưng Hạ bắt cóc, thật may gặp được hộ quốc chiến thần của Long Quốc thống lĩnh đại quân đánh vào Hưng Hạ, đã cứu bố tôi cho nên đối với bố tôi hộ quốc chiến thần chính là ân nhân của ông ấy" “Nếu như tôi đoán không sai, Tiêu Thanh này chính là hộ quốc chiến thần. Tôi đã đắc tội lớn với anh ta, nếu để bố tôi biết được không chừng sẽ đánh chết tôi mất a a.... Anh ta sợ đến phát khóc. “Sao lại vậy được!”
Phương Vũ Hàm nhất thời càng thêm kinh hãi xém chút nữa là ngã xuống dưới đất.
Cô ta quả thực không thể tin được đây là sự thật!
Đang muốn hỏi thêm gì đó thì lễ cắt băng liền kết thúc, Jeffrey cầm microphone, nhìn về phía Kate, cười nói: “Kate, nhanh tiến lên khán đài nào. Bắt tay với ân nhân của bố, làm quen với ngài ấy thêm đi”
Kate nghe vậy khóc không ra nước mắt. “Bố à, con... hay là thôi đi"
Anh ta nào dám đi lên.
Jeffrey cười nói: “Kate có thể bắt tay với ân nhân của bố chính là vinh hạnh của con, mau lên đây, nếu dám không giữ mặt mũi cho ân nhân của bố, cẩn thận bố sẽ cho con một trận đấy”
Kate căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt. Anh ta biết không thể không đi lên.
Kết quả anh ta cố lấy can đảm sợ hãi đi lên sân khấu. Đi tới trước mặt Tiêu Thanh, anh ta lau mồ hôi lạnh, muốn mở miệng bờ môi lại va vào nhau đến nói cũng không nên lời. “Kate, con làm sao vậy vì sao lại sợ sệt như vậy?”
Jeffrey nghi hoặc hỏi. “Bố, con...”
Kate càng thêm run rẩy hơn.
Jeffrey sờ tay lên trán anh ta, phát hiện lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh, liền nhíu mày: “Kate, con bị cảm nắng sao?” “Bố, con con con... a a a..”
Kate sợ hãi khóc ra tiếng.
Jeffrey nổi giận: “Con làm sao thì nói ra, sao vậy? ”
Tiêu Thanh nhìn thấy buồn cười, nói: “Cậu ấy vừa rồi muốn đánh tôi, còn muốn đổi tôi ra khỏi Thương Mại Kester, chắc biết được tôi là ân nhân của ông cho nên mới sợ hãi.” “Sao cơ?”
Jeffrey ngạc nhiên ngây người!
Sau đó ông ta liền tức đến thở hổn hển bốp bốp tát cho Kate hai cái bạt tai, nổi giận nói: “Con có biết hay không nếu như không có ân nhân cứu bố, bốn năm trước bố đã sớm chết trong tay người Hưng Hạ rồi?” “Ân nhân đối với bố mà nói, có ơn tái sinh bố như là cha sinh mẹ đẻ, ngay cả tộc trưởng cũng đối với ngài Tiêu vô cùng lịch sự phi thường cảm kích ngài ấy” “Vậy mà con lại dám định đánh ân nhân, còn muốn đuổi ân nhận ra ngoài, bố làm sao lại sinh ra một tên nghịch tử súc sinh như con?"
Nói đến đây, ông ta tức giận đạp Kate một cái sau đó quát nói: "Còn không mau xin lỗi ngài Tiêu cầu xin ngài Tiêu tha thứ!”