Mục lục
Truyện Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi (full) Tiêu Thanh - Mạc Thiên Lam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi biết rồi” Tiêu Thanh gật đầu, một chân đá lật Diệp hoan, gầm lên: “Cú đá này là tôi thay bạn thân của vợ tôi cho anh, anh chính là loại đàn ông rách nát, bám không tới cô ấy đâu!” 

“Con mẹ nó..” Diệp Hoan đứng dậy một cách đau đớn, hét lên: “Còn ngây ra đó làm gì, 

đánh hắn đi!” 

Ông chủ của nhà hàng hải sản liền ra lệnh, Tiêu Thanh ném giấy tờ tùy thân về hướng ông chủ nhà hàng hải sản. 

Vừa nhìn xong! 

Tay của ông chủ nhà hàng hải sản vừa run lên, vô cùng lo lắng hét lên: “Lui xuống lui xuống! Tất cả lui xuống hết cho ta, người này chúng ta không thể chọc giận được!” 

Bảo an và đầu bếp lập tức lui xuống. 

Diệp Hoan yếu ớt hỏi: “Anh ta có lại lịch gì đây?” 

Ông chủ nhà hàng trả lời: “Không biết lai lịch ra sao, nhưng cái giấy tờ tùy thân này của anh ta là thẻ thông hành do Chiến bộ biên giới phía Tây phát cho, được miễn kiểm soát ở bất cứ đâu, nhất định rất lợi hại, nếu không sẽ không được cấp thẻ thông hành đặc biệt lợi hại như 

vậy!” 

Nói rồi anh ta dâng giấy tờ bằng hai tay cười lấy nét trao cho Tiêu Thanh: "Cậu chủ, mời cậu lên phía trên còn có phòng riêng tốt nhất!” 

Tiêu Thanh nhận lấy giấy tờ: " Đuổi hết đám ruồi hôi này ra ngoài hết cho tôi.” 

“Vâng cậu chủ!” 

Ông chủ nhà hàng hải sản lập tức kêu người đuổi đám người Diệp Hoan ra ngoài. 

Lúc này, Tiêu Thanh hỏi: “Em không sao chứ?” 

“Em không sao, anh lo lắng cho Lạc kìa.” 

Tiêu Thanh đi về hướng Mục An Minh, đau lòng sờ lên khuôn mặt của bé Lạc: “Còn đau không Lạc?” 

Bé Lạc lắc đầu: “Bố đánh được người xấu rồi nên Lạc không còn đau nữa.” 

Hốc mắt của Tiêu Thanh vui vẻ đỏ lên. 

“Lạc chịu gọi bố rồi sao?” 

“Dạ vâng.” Bé Lạc nói: “Lạc nói rồi nếu như bố không ăn hiếp mẹ, đối xử với mẹ tốt thì con sẽ gọi bố, bố không ăn hiếp mẹ, đối với mẹ cũng tốt còn đánh kẻ xấu để bảo vệ mẹ, nên con chắc chắn gọi bố là bố rồi” 

Tiêu Thanh vô cùng vui vẻ. 

“Vậy cho bố ôm Lạc nhé?” 

“Vâng ạ.” 

Bé Lạc gật đầu. 

Tiêu Thanh ôm cậu bé trong lòng. 

Tay trái là bé Lạc, tay phải là bé Doanh, khiến anh hạnh phúc muốn xỉu. 

“Lạc Doanh, hôn bố một cái được không nào?” 

“Được ạ!” 

Bé Doanh hôn lên mặt của Tiêu Thanh một cái trước. 

Sau đó đến bẻ Lạc. 

"Ha ha!" 

Tiêu Thanh vui vẻ cười ra tiếng. 

Sau đó cả nhà lên tới phòng bao sang trọng trên lầu. 

“Ngọc Huyên, sau này tìm đối tượng đừng tìm thiếu gia giàu có nữa, thay vì như thay áo, còn có lúc cô bị đá tìm một người lính giống tôi thì quá tốt rồi, tôi có vài anh em vẫn chưa có người yêu, một lát nữa đến tôi sẽ giới thiệu cho cô, cô cũng không còn nhỏ nữa, cũng sắp 30 rồi, không thể cứ tiếp tục mò mẫm trong tình trường mãi được, phải tìm một người ổn định để sống cuộc sống ổn định đi.” Tiêu Thanh nói. 

“Hổ vẫn chưa có đối tượng phải không?” Mục Thiên Lam hỏi. 

“Uhm” Tiêu Thanh gật đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK