Mục lục
Truyện Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi (full) Tiêu Thanh - Mạc Thiên Lam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Con mẹ nó, tôi bóp chết bà, đồ đàn bà thổi tha!" 

Mục Hải Long nhảy đến bóp cổ Ngô Tuệ Lan. 

Dù sao anh ta cũng sẽ bị phán tử hình, vậy thì kéo Ngô Tuệ Lan chết cùng cũng chẳng sao. 

"Đồ súc sinh, còn định bóp chết tao, mày đáng chết!" 

Ngô Tuệ Lan dùng kim tiêm đâm trực tiếp vào bụng của Mục Hải Long, bà ta rút ra được một ống máu. 

"A!" 

Người Mục Hải Long cong thành con tôm, anh ta ngồi xổm dưới đất, mặt 

mũi đau đớn đến nhăn nhó. 

"Ha ha!" 

Ngô Tuệ Lan hả dạ cười to: "Mày là cái thứ gì mà cũng dám bóp chết bài đây, cũng không nhìn lại xem bản thân đã bị thương thành cái dạng gì rồi, mày đánh được bà đây sao?" 

"Không đưa tiền cho tao, còn dám bóp chết tao, vậy thì mày trống mắt lên nhìn tao bóp chết ba đứa con của mày nhé." 

Nói xong, bà ta bước đi. 

Mục Hải Long vội vàng kêu to: "Đưa! Tôi đưa là được đúng không?" 

Ngô Tuệ Lan nghe vậy thì thay đổi thái độ ngay, bà ta đưa điện thoại di động cho Mục Hải Long rồi giục anh ta đứng lên: "Chuyển, chuyển ngay lập tức cho tao, chuyển đầy đủ bốn trăm năm mươi nghìn tỉ cho tao, thiếu một 

đồng tao cũng sẽ không bỏ qua cho ba đứa con của mày!" 

Mục Hải Long hét lên: "Tiền đang ở ngân hàng Thụy Sĩ, ở đó không hỗ trợ ngân hàng trực tuyến, làm sao chuyển bằng điện thoại di động được chứ! Hơn nữa, mợ cũng không có tài khoản Đô La Mỹ thì cũng không chuyển vào 

được!" 

"Vậy phải thế nào mới chuyển được?" Ngô Tuệ Lan hỏi. 

Mục Hải Long thấy cơ hội đến thì nói ngay: "Đưa điện thoại di động cho tôi, tôi gọi điện thoại cho quản lí khách hàng của ngân hàng Thụy Sĩ để ông ta đưa vợ đi chuyển tiền, đến ngân hàng Thụy Sĩ rồi, mợ làm một cái thẻ ngân hàng thì tôi mới chuyển tiền cho mợ được." 

"Mày không lừa tao chứ?" 

"Tôi cũng thành cái dạng này rồi, mạng của ba đứa con đều ở nằm ở trong tay mợ, sao tôi dám lừa mợ chứ?" Mục Hải Long gào lên. 

Ngô Tuệ Lan cũng cảm thấy vậy nên bà ta đưa điện thoại di động cho 

Mục Hải Long. 

Sau khi cầm được điện thoại di động, Mục Hải Long mừng thầm trong bụng, anh ta gọi điện thoại cho hội trưởng tổng hội Thương hội Nhật Bản ở Long Quốc. 

"Ai đó?" Đầu dây bên kia hỏi. 

"Là tôi, Mục Hải Long đây, mợ hai của tôi muốn tôi chuyển toàn bộ số tiền ở ngân hàng Thụy Sĩ cho bà ta, đến lúc đó ông liên lạc với số này rồi đưa bà ta đi chuyển tiền, trước tiên hãy chuyển cho bà ta một nửa, sau đó để bà ta tìm cách đưa người nhà của tôi ra nước ngoài, nếu bà ta giúp thì một nửa còn lại cũng chuyển cho bà ta, nếu bà ta không giúp thì đừng chuyển cho bà ta một nửa kia, biết chưa?" 

Ban đầu đối phương ngừng lại một chút, sau đó nói: "Cậu yên tâm, tôi 

hiểu rồi." 

Tút tút... 

Đối phương cúp máy, Mục Hải Long trả điện thoại di động lại cho Ngô Tuệ Lan, anh ta nói: "Mợ cũng đã nghe được lời tôi nói rồi, chỉ chuyển cho mợ một nửa, nếu muốn có một nửa còn lại thì nhất định phải đưa người nhà tôi ra nước ngoài, nếu không mợ cũng sẽ không có được một nửa kia đâu!" 

Một nửa cũng hơn hai trăm nghìn tỷ. 

Đó là một con số vô cùng lớn! 

Ngô Tuệ Lan không hề nghĩ ngợi, bà ta đồng ý ngay, sau đó hỏi: "Lúc nào thì liên lạc với tao?" 

"Người ta từ nước ngoài về, cho người ta thời gian một hai ngày, đến lúc đó mợ in các loại giấy tờ rồi đưa cho ông ta, ông ta về nước giải quyết một chút là mợ sẽ nhận được tiền, cùng lắm là ba bốn ngày, chờ một chút cũng không chết, mơ gấp như vậy làm gì?" 

"Được." Ngô Tuệ Lan nói: "Vậy tao chờ mấy ngày, đến lúc đó mà không lấy được tiền, xem xem tạo bóp chết con của mày như thế nào!" 

Dứt lời, bà ta đắc ý rời đi. 

"Ha ha!" 

Mục Hải Long cũng cười đắc ý. 

"Đồ đàn bà thối tha này gánh vác trách nhiệm cho mình, vậy thì mùa xuân của Mục Hải Long mình có lẽ sắp trở lại rồi, ha ha!" 

Chớp mắt, ba ngày đã trôi qua. 

Ngô Tuệ Lan nhận được một cuộc điện thoại 

"Ngô phu nhân tôn kính, tối là quản lý khách hàng của Mục Hải Long, tôi chờ bà ở khách sạn Bulgari, xin bà hãy mang các giấy tờ đã được chuẩn bị sẵn đến đây." 

Tâm trạng Ngô Tuệ Lan vui vẻ hẳn lên. 

"Tôi tới ngay đây!" 

"Mẹ, đi đâu vậy?" Mục Thiên Lam hỏi. 

Ngô Tuệ Lan nói dối: "Cái này không phải vì mẹ lại vực dậy sao, trước kia quen mấy phú bà, bọn họ tìm mẹ chơi mạt chược, mẹ đi chơi mấy ván với bọn họ, chờ mẹ thắng tiền sẽ mua một cốp xe đầy đồ ăn cho bé Lạc và bé Doanh ăn." 

Dứt lời, bà ta xách túi rồi đi giày cao gót, sau đó nhanh chóng xoay người rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK