Thẩm Thư Sơn đang định ra tay, Đỗ Thiên Sinh đột nhiên mở miệng nói: "Ông Thẩm, vừa rồi chúng ta đã đồng ý với nhau rồi, chuyện thế hệ trẻ thì để chúng tự giải quyết, người lớn can thiệp vào làm gì còn ý nghĩa nữa." "Tuy nói là thế hệ trẻ nhà họ Thẩm trước mặt anh trai Thu Mai nhìn có vẻ hơi yếu, nhưng nhà họ Thẩm cũng đâu mất mặt đâu, dù gì cậu ta cũng là cháu ngoại nhà họ Thẩm còn gì?" "Cháu trai và cháu ngoại đều mang dòng máu nhà họ Thẩm, mu bàn tay hay lòng bàn tay đều là da thịt của mình, tôi thấy không cần thiết vì cháu nội mình không đánh được cháu ngoại mình nên cảm thấy mất mặt, nên cho cháu trai mình mặt mũi nữa" "Cho nên đề nghị của tôi chính là mọi chuyện cứ để vậy mà thôi, đừng vì lần này mà không vui, ông nên mừng cho thế hệ trẻ nhà họ Thẩm có một cao thủ như vậy mới đúng" "Đúng, đúng, đúng!” Thẩm Thị Đông vội vàng nói: "Ông à, Tiêu Thanh dù gì cũng là cháu ngoại ông. Cháu ngoại có tiền đồ ông nên vui vẻ mới phải, đừng nên khó chịu." "Đúng vậy, ông ngoại." Thẩm Thị Thu Mai cũng mở miệng nói: "Anh trai cháu cũng mang dòng máu nhà họ Thẩm, anh trai cháu có tiền đồ, nhà họ Thẩm cũng thơm lây còn gì?" Đỗ Thiên Sinh, Thẩm Thị Đông, Thẩm Thị Thu Mai đều tin rằng Tiêu Thanh đánh với đám con cháu nhà họ Thẩm đã là cực hạn rồi, nếu đánh nhau với người lớn nhà họ
Thẩm, thì sợ Tiêu Thanh sẽ bị thương. "Ha ha!"
Thẩm Văn Đại miễn cưỡng cười: "Ông Đỗ nói đúng, mu bàn tay hay lòng bàn tay cũng là da thịt của mình, cháu ngoại có tiền đồ tôi nên vui mừng mới phải. Chứ không phải cảm thấy xấu hổ, nhà họ Thẩm không hề thấy xấu hổ!" Ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng ông ta không nghĩ như vậy.
Dù sao cũng là người khác họ, huống hồ không phải người nhà họ Thẩm giáo dục. Ông đơn giản không muốn Đỗ Thiên Sinh mất mặt.
Vì vậy ông nói: "Chuyện đã đến mức này rồi thì đừng dây tới dây lui nữa, ông Đỗ đến nhà họ Thẩm để giao lưu trao đổi với tôi, không phải đến nhìn mấy đứa đánh nhau, mấy đứa khiêm tốn một chút, còn không đừng trách tôi không khách khí" "Vâng. Thưa ông." "Vâng. Ông nội."
Thế hệ thứ hai và thứ ba của nhà họ Thẩm đàng hoàng lại.
Tiêu Thanh cũng bị Thẩm Thị Đông và Thẩm Thị Thu Mai lôi kéo ngồi xuống. "Ông Đỗ, lần này ông tới thủ đô chắc cũng không phải chỉ để thăm lão già tôi đây đâu nhỉ?" Thẩm Văn Đại cười hỏi.
Đỗ Thiên Sinh cười ha hả, nói: "Thăm hỏi chỉ là một nửa, một nửa còn lại vì chuyện đấu giá Sâm Huyết Rồng" "O!"
Thẩm Văn Đại cười hỏi: "Ông Đỗ cũng hứng thú với
Sâm Huyết Rồng?"
Đỗ Thiên Sinh nhấp một ngụm trà nói: "Thực ra tôi cũng không có hứng thú, nhưng người chống lưng của tôi, nhà họ Ngụy lại có hứng thú. Ông cụ Ngụy cũng đã già, nhà họ Ngụy hy vọng ông ấy có thể sống thêm vài năm. Cũng muốn Sâm Huyết Rồng lâu rồi." "Tuy nhiên, theo hiểu biết của tôi, có quá nhiều gia tộc lớn tham gia đấu giá Sâm Huyết Rồng lần này, bao gồm cả gia tộc nhà họ Thẩm. Bốn gia tộc lớn tại thủ đô đều sẽ tham gia. "Nhà họ Ngụy cảm thấy khó có thể lấy được Sâm Huyết Rồng nên đã kéo tôi vào hợp tác tranh Sâm Huyết Rồng, nhưng dù vậy tôi vẫn cảm thấy có nhiều áp lực nên đã đến nhà họ Thẩm, muốn nói chuyện với ông Thẩm xe ba nhà chúng ta có thể đấu thầu Sâm Huyết Rồng được hay không."
Thẩm Văn Đại tò mò hỏi: "Làm sao hợp lực?"
Trên thực tế, Thẩm Văn Đại cũng không nắm chắc có thể lấy được Sâm Huyết Rồng.
Không ngờ Đỗ Thiên Sinh lại thực sự đề nghị hợp tác, nhưng mà ông đồng ý.
Đỗ Thiên Sinh nói: "Lần đấu giả Sâm Huyết Rồng lần này không chỉ trên vấn đề tài chính, mà còn cả thực lực. Ai có thực lực mạnh hơn, càng có khả năng thắng được Sâm Huyết Rồng. Nói cho cùng, người nào càng giàu thì càng sợ hơn đắc tội tới những người quyền lực. "Nhà họ Ngụy, nhà họ Đỗ, nhà họ Thẩm, nếu như không kết đoàn, thì ba nhà cũng không trấn áp được những gia tộc khác trên đấu trường đấu thầu, chẳng hạn như nhà họ Vương, đứng đầu bốn gia tộc tại thủ đô. Không ai trong số ba chúng ta có thể chống lại nhà họ Vương và họ cũng chẳng phải nể mặt chúng ta." "Tuy nhiên, nếu ba người chúng ta đoàn kết, sức mạnh tổng thể của chúng ta có thể vượt trội hơn nhà họ Vương, ai muốn đấu với từng nhà của chúng ta cũng phải cân nhắc xem chúng ta có đủ sức đấu lại cả ba nhà hay không"