Rất nhanh sau đó!
Đoàng đoàng đoàng!
Tiếng súng dữ dội vàng đến, những viên đạn lướt qua đỉnh đầu và toàn thân của họ, rơi xuống thảm cỏ, tạo ra âm thanh sột soạt khiến họ rất sợ hãi.
Họ ra sức chạy thật nhanh. Nhưng rất nhanh chóng.
“A!" Lưu Ngọc Huyên đau đớn kêu lên một tiếng. Sau đó, vừa khập khiễng vừa chạy về phía trước. "Dì Ngọc Huyên, dì bị sao vậy?"
Bé Lạc và Bé Doanh vội vàng hỏi. Lưu Ngọc Huyên cắn răng nói: "Chân của dì bị trúng đạn rồi”.
“DÌ Ngọc Huyên thấy có đau không?” Hai cục cưng lo lắng hỏi.
Lúc này, Hoa Tử nói: "Nếu cứ tiếp tục như vậy, không ai trong chúng ta có thể chạy được, nhất định sẽ bị các tay súng bắn chết hoặc bị bắt lại”
“Như vậy đi, dù sao cô cũng đã bị thương rồi, nhất định không thể chạy được nữa, cô cùng bé Lạc và bé Doanh trốn đi, tôi và Đan Tử sẽ dụ các tay súng rời đi.”
Lưu Ngọc Huyên không thể không thừa nhận lời mà Hoa Tử nói rất đúng. Vì vậy, cô ấy đồng ý.
Vừa hay bên cạnh có một đám cỏ rậm rạp, Hoa Tử bảo Lưu Ngọc Huyên trốn vào, sau đó cũng đưa bé Lạc và bé Doanh cùng trốn vào theo, lại nhổ một ít cỏ dại để che họ lại, sau đó Hoa Tử và Đan Tử tiếp tục chạy thục mạng.
Quả nhiên, tay súng đã bị dụ đi.
“Dì Ngọc Huyên, dì chảy nhiều máu quá, có phải là rất đau không? Bé Doanh thổi thổi cho dì nhé” Bé Doanh rất ngoan, thổi hơi vào miệng vết thương của Lưu Ngọc Huyên.
Lưu Ngọc Huyền cảm động trước sự tinh ý của em bé. "Tìm! Tìm cho tao!" Ngay sau đó, có một giọng nói khác vang đến.
Lưu Ngọc Huyền lập tức ra hiệu không nên nói chuyện, ôm chặt hai đứa trẻ vào lòng.
Trong bãi cỏ, có muỗi và bọ xít cắn xé làn da mịn màng của hai đứa trẻ, khiến cho mặt, tay và chân của hai đứa trẻ đều xuất hiện những vết cắn lớn.
Hai đứa trẻ cũng rất ngoan, biết đang trong hoàn cảnh nguy hiểm, bị bọ cắn cũng không dám kêu gì, nghiến răng chịu đựng.
Bé Lạc cũng ôm bé Doanh, bảo vệ bé Doanh và để bọ cắn mình, cậu bé không muốn em mình bị bọ cắn. Lưu Ngọc Huyên rất cảm động khi thấy bé Lạc rất yêu thương và chăm sóc em gái của mình. Cô ấy cũng hy vọng rằng cô ấy và Hổ sau này cũng có thể sinh ra một cặp sinh đôi dễ thương và kháu khỉnh như bé Lạc và bé Doanh.
"Chết tiệt! Đốt lửa lên cho ông đây!".
Lúc này có một giọng nói hung hãn truyền đến. Ngay sau đó. Cỏ dại trên núi bị thiêu rụi, ngọn lửa nhanh chóng lan rộng.
Lưu Ngọc Huyên và hai đứa trẻ trốn kỹ trong bụi rậm, nhiều tay súng đi ngang qua không phát hiện được, kết quả đột ngột có ngọn lửa tràn đến khiến Lưu Ngọc Huyên sợ hãi.
"Phải làm thế nào? Phải làm thế nào đây?" Lưu Ngọc Huyên hoảng hốt.
Nếu ra ngoài sẽ bị tay súng bắn chết, nếu không đi ra ngoài sẽ bị lửa thiêu chết, có thể nói là tình hình lúc này cử động cũng không được, không cử động cũng không được, khiến cô ấy hoảng sợ toát ra mồ hôi lạnh.
“Dì Ngọc Huyên, lửa sắp tới rồi, mau chạy đi, nếu không sẽ bị lửa thiêu chết mất” Bé Lạc nói nhỏ.
Lưu Ngọc Huyên thấy xung quanh tạm thời không có tay súng nào, nên cô ấy và hai đứa trẻ đứng dậy rời khỏi bụi cây.
"Dì Ngọc Huyên, dù đang bị thương, không cần phải ôm chúng cháu, để bé Lạc nắm tay em gái chạy, như thế này sẽ nhanh hơn" Bé Lạc nói.
Lưu Ngọc Huyên muốn ôm hai đứa trẻ cùng chạy, nhưng vừa nghe xong những lời của Bé Lạc, cô ấy cũng gật đầu.
Sau đó, Lưu Ngọc Huyền và bé Lạc nắm tay bé Doanh cùng chạy về một hướng.
"Ha ha!" Chưa chạy được bao lâu, thì có một tiếng cười điên cuồng vang đến.
“Thì ra hai đứa nhóc súc sinh đang ở đây, nhìn xem ông đây không bắn chết chúng mày không?”