"Bé Lạc và bé Doanh thật ngoan ngoãn."
Nằm ở trên giường, Tiêu Vĩnh Nhã và Thẩm Thị Thu đã biến thành người tàn tật, vừa vui mừng vừa cảm động.
Mục Thiên Lam đang nấu ăn, đột nhiên điện thoại di động vang lên, thấy Lưu Ngọc Huyên gọi tới, cô thuận tiện trả lời điện thoại: "Ngọc Huyên, có chuyện gì vậy?"
"Bé cưng Thiên Lam, tớ và chồng của tớ từ Mễ Quốc trở về, đã lâu không gặp cậu nhớ cậu lắm rồi, mau tới Khách sạn Sheraton để tớ nhìn xem"
“Được, Ngọc Huyên, tớ tới ngay đây”
Cúp điện thoại, Mục Thiên Lam nhanh chóng làm vài món, nói với Mục An Minh: “Bố, bạn thân của con vừa về nước, bảo con qua đó ăn cơm, lát nữa con. phải đi một chuyến, nhóc bảo bối và bố mẹ chồng con đành phải phiền bố rồi”
Mục An Minh cười cười nói: “Nếu có thức ăn ngon, nhớ gói một ít đem về, như tôm hay cua gì đó, bố đã lâu rồi chưa ăn những món đó, thật sự rất thèm”
Mục Thiên Lam cảm thấy rất có lỗi với bố.
Tất cả tiền chi tiêu của mình đều dành cho hai đứa con và bố mẹ chồng, bố đã giúp cô chăm sóc mấy đứa trẻ ba năm trời, vậy mà cô đã không mua được cho bố bất cứ món gì ngon, vậy nên cô cảm thấy rất hổ thẹn.
“Dạ con biết rồi, con sẽ làm vậy”
Mục Thiên Lam cười với ông, tháo tạp dề ra, tạm biệt nhóc bảo bối cùng với bố mẹ chồng rồi liền ra ngoài, lái xe điện đi đến khách sạn Sheraton.
Lưu Ngọc Huyên ở thời điểm có khó khăn nhất đã cứu cô hai lần, tổng cộng đã giúp cô chín tỷ, trong lòng cô luôn cảm tạ Lưu Ngọc Huyên, bây giờ Lưu Ngọc Huyên về nước, cô đương nhiên phải tới thăm.
Một giờ sau.
Cô gõ cửa.
Rất nhanh sau đó cánh cửa đã mở ra.
“Thiên Lam!”
“Ngọc Huyên!”
Mục Thiên Lam cùng Lưu Ngọc Huyên thân nhau, hai người đều vô cùng kích động, ôm chầm lấy nhau.
Sau một phút ôm chầm lấy nhau, Lưu Ngọc Huyên Mục Thiên Lam, đau lòng nói: “Thiên Lam, hơn ba năm không gặp cậu gầy đi nhiều quá, chỉ còn da bọc xương đây này”
Mục Thiên Lam cười cười: “Còn cậu so với trước kia thì xinh đẹp hơn nhiều!
Cô không muốn than phiền.
Hai người hỏi han nhau vài câu, Lưu Ngọc Huyền liền dẫn cô vào trong phòng giới thiệu với người ở đây: “Đây là bạn thân nhất của tôi, từng là mỹ nhân số một phương Đông Mục Thiên Lam."
“Ồ Ồ!”.
Một tràng pháo tay vang lên, có một thanh niên khen ngợi: “Mặc dù cô Mục thoạt nhìn so với trước kia có thêm nhiều nét thăng trầm, thiếu đi mỹ lệ động lòng người trước kia, nhưng lại có thêm một loại cảm giác kiến cho người ta đau lòng, muốn yêu thương cô”
Lời này vừa nói ra, mọi người ngồi bên dưới liền cười to.