Giọng nói của Cao Bằng Trạch rất to và rõ ràng.
Khi Mục Thiên Lam nghe thấy vậy, cơ thể mềm mại của cô khẽ run lên.
Chồng của cô đã phải chịu không biết bao nhiêu vết thương? Nghĩ đến đây, cô vén quần áo của Tiêu Thanh lên và nhìn vào lưng của anh.
Cô hoảng sợ, vội che miệng của mình lại.
Chỉ thấy trên lưng của Tiêu Thanh tràn đầy vết sẹo, nhìn vô cùng ghê người.
Chỉ tính những vết thương do đạn bắn thì có ít nhất là mười!
Ngoài ra, còn có ít nhất chục vết thương do mảnh đạn tạo thành.
Toàn bộ phía sau lưng hầu như không có chỗ nào còn lành lặn, tất cả đều là những vết thương! “Ôi chúa ơi!”
Ngô Tuệ Lan, Mục An Minh, Mục An Phong và những người khác đều hoảng sợ, nghẹn họng khi nhìn thấy tấm lưng của Tiêu Thanh.
Phải tham gia biết bao nhiêu cuộc chiến mới có thể để lại nhiều vết sẹo như vậy!
Bọn họ không thể nào tưởng tượng được!
Mục Thiên Lam run rẩy, đưa tay vuốt ve những vết sẹo trên lưng Tiêu Thanh, nước mắt rơi xuống như châu như ngọc. “Ông xã, tại sao anh chưa bao giờ nhắc đến quá khứ hào hùng của anh cho em biết? Nếu anh đề cập với em sớm hơn, khi kết hôn anh mà nhắc đến chuyện đó thì em sẽ không có thái độ như vậy với anh, em nhất định sẽ đối xử tốt với anh. Tại sao anh không nói với em sớm hơn?”
Cô cảm thấy cực kỳ hổ thẹn vì đã mắng Tiêu Thanh là đồ vô dụng. Một người chồng là anh hùng vĩ đại của đất nước như vậy, sao có thể bị gọi là đồ vô dụng chứ!
Nếu anh là đồ vô dụng thì mọi người trên đời này đều là đồ vô dụng sao?
Tiêu Thanh đứng dậy và lau nước mắt cho cô. “Mấy vết thương này của chồng em không là gì cả. Có rất nhiều anh em, hầu hết trong số họ đều ở độ tuổi hai mươi và ba mươi, bọn họ không thể đứng dậy được nữa vì các cuộc chiến tranh. Bọn họ đã dùng mạng sống quý giá của mình để bảo vệ lãnh thổ, bảo vệ những ngày tháng yên bình cho mọi người. Bọn họ là những anh hùng vĩ đại đáng để mọi người ngưỡng mộ và kính yêu mãi mãi.”
Tất cả đều đứng nghiêm
Nhiều người đã rơi nước mắt vì tiếc thương cho các anh hùng. “Con rể, có phải con đã lập được rất nhiều công lao không, sao lại không làm quan lớn mà lại đến công trường chuyển gạch."
Ngô Tuệ Lan tò mò hỏi.
Ngô Tuệ Lan cảm thấy với chiến tích tiêu diệt toàn bộ ban chỉ huy quân địch, cộng thêm vết thương trên toàn thân, cho dù không thể xông tới ghế lữ đoàn, thì cũng phải lên được ghế phó chứ. Nhưng anh lại đến công trường để chuyển gạch, sau đó còn đi giao đồ ăn, điều này khiến bà ta cảm thấy khó có thể tin được! Tiêu Thanh mỉm cười: “Trải qua bao nhiêu lần đi qua ranh giới giữa sống và chết, trận chiến cũng đã kết thúc. Con muốn tìm một người vợ để sống cùng nhau, sau đó lại đến đây. Cũng không biết bản thân có năng lực gì nên chạy tới công trường chuyển gạch, cũng may là ông trời giúp con cưới được một người vợ tốt như vậy.”
Anh mỉm cười với Mục Thiên Lam.
Mục Thiên Lam xấu hổ cúi đầu.
Có một vị doanh nhân nào đó thở dài. “Làm xong hết mọi việc rồi rời đi, che giấu công lao và danh vọng chính là ám chỉ loại anh hùng này có đúng không?”
Lúc này, Hoắc Thiệu Đông đi tới và nói với Cao Bằng Trạch: "Anh Tiêu không chết trên chiến trường mà suýt chết trong tay cháu trai Mạnh Hạo Nhiên của ông. Ông chủ của võ đài quyền anh, Trương Ngọc Long đã tuyển dụng rồi, đây chính là do Mạnh Hạo Nhiên bày trò ra để giết chết anh Tiêu đấy.” “Hơn nữa, tôi cũng biết được anh Tiêu sẽ trở về Cổ Cảnh vào hai ngày trước. Cũng chính là cháu trai của ông đã dùng mối quan hệ để ngăn cản anh Tiêu lái xe trở về Cổ Cảnh “Cháu trai của ông có chỗ dựa là ông, thật sự là rất oai phong
Nghe vậy, Cao Bằng Trạch nghiêng người, nhìn về phía
Mạnh Hạo Nhiên với ánh mắt giết người.
Mạnh Hạo Nhiên cảm thấy ớn lạnh, từ dưới lòng bàn chân xông lên đỉnh đầu, khiến anh ta rùng mình một cái. anh ta biết mình gây ra chuyện lớn rồi!
Quả nhiên
Cao Bằng Trạch tát vào mặt anh ta một cái khiến anh ta xuống đất, máu từ khóe miệng tràn ra. "Mày đúng là ăn gan hùm mật gấu rồi, lại cây có tạo làm chỗ dựa mà lại muốn mạng của đại ca, mày muốn hại tạo hay là mày chán sống rồi không muốn sống nữa?” - “Chú, cháu, cháu, cháu...
Mạnh Hạo Nhiên che mặt, sợ đến mức không dám lên tiếng.