Mục lục
Truyện Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi (full) Tiêu Thanh - Mạc Thiên Lam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

**********

"Người Nhật Bản đến rồi sao?"

Tâm trạng Thẩm Thị Đông bỗng trở nên hoảng hốt.

Thẩm Thị Thu Mai lắc đầu, khóc lóc nói: "Lúc nãy con gọi điện cho anh trai thì nhận được tin báo rằng chị dâu bởi vì giữ gìn sự trong sạch, không muốn bị người khác làm nhục nên đã dùng mảnh thủy tinh cứa vào cổ chảy rất nhiều máu. Bây giờ đang được cấp cứu trong bệnh viện, cũng không biết có qua khỏi được hay không. Hu hu hu..." "Cái gì!"


Khuôn mặt Thẩm Thị Đông tái nhợt, sau đó tức giận đến mức dậm chân. "Tống Diệu Văn đúng là đồ súc sinh, nếu như Thiên Lam không may xảy ra chuyện gì thì dù có chết dì cũng nhất định phải giúp con bé báo thù. Thật quá đáng! Sao cậu ta có thể đối xử với Thiên Lam như vậy"

Bà nắm thật chặt nắm đấm, cả cơ thể dường như đều đang run rẩy.

Sau đó gọi điện thoại cho Tổng Nguyễn Lương.

Điện thoại vang lên thật lâu mới rốt cuộc có người nhận, chưa chờ bên kia nói chuyện Thẩm Thị Đông đã giận dữ quát: "Tống Nguyễn Lương ông có biết cách quản lý con trai mình không? Con trai ông chạy đi bắt cóc cháu dâu của tôi, hại con bé phải cứa cổ để giữ gìn sự trong sạch, bây giờ vẫn đang cấp cứu trong bệnh viện chưa rõ sống chết. Nếu như con bé mà xảy ra chuyện gì thì con trai của ông không xong với tôi đâu."

Bà vừa dứt lời trong di động truyền đến tiếng rống của Tống Nguyên Lương: "Thẩm Thị Đông bà nghe kỹ cho tôi, cảnh sát vừa gọi điện đến nói rằng con trai tôi chết trong biệt thự. Nếu như để tôi tra ra cái chết của con tôi liên quan đến bà hoặc thằng cháu trai của bà thì cho dù có tiêu tốn tất cả tài sản tôi cũng nhất định khiến mấy người phải đền mạng, bà chờ đấy cho tôi, chờ đấy!" "Tút tút."

Điện thoại bị ngắt.

Bộp. .

Truyện đề cử: Vợ Câm, Đừng Bỏ Rơi Anh!

Điện thoại của Thẩm Thị Đông rơi xuống đất. Cả người bà bỗng cảm thấy không ổn, yếu ớt ngồi trên mặt đất. "Xong rồi, Tiêu Thanh lần này xong rồi!" "Dì ơi xảy ra chuyện gì vậy?" Thẩm Thị Thu Mai hỏi. Thẩm Thị Đông yếu ớt trả lời: "Tống Nguyên Lương nói con trai ông ta, Tổng Diệu Văn chết rồi, là chết trong biệt thự" "Cái gì!"

Thẩm Thị Thu Mai kinh ngạc đến nhảy dựng lên. "Tống Diệu Văn chết rồi?"

Thẩm Thị Đông gật đầu: "Phía bên cảnh sát gọi điện báo cho Tổng Nguyên Lương, cảm xúc của ông ta cũng rất kích động, dì nghĩ chắc chắn là thật, có lẽ chính anh trai của con đã tìm tới nơi đó rồi ra tay đánh chết Tổng Diệu Văn"

Bich.

Cả người Thẩm Thị Thu Mai giống như bị điện giật, ngã ngồi trên mặt đất, trong mắt đầy vẻ tuyệt vọng.

Sau đó cô ấy kéo lấy tay của Thẩm Thị Đông, bật khóc: "Dì ơi, nếu như là anh trai ra tay thật, vậy chắc chắn Tống Nguyên Lương sẽ không bỏ qua cho anh ấy, nhất định sẽ vận dụng thế lực của Bắc Thanh giết chết anh trai" "Con rất vất vả mới có một người anh trai, không muốn lại mất đi anh ấy đâu. Dì nhỏ, dì nói con phải làm sao mới cứu được anh trai đây?"

Nói xong cô nhịn không được nhào vào lòng dì nhỏ, thút thít khóc không thành tiếng. Cập nhật chương mới nh*ất tại TгцуeлАРР.coм

Cô vừa lo lắng không biết chị dâu trong bệnh viện đã thoát khỏi nguy hiểm chưa, lại vừa lo lắng anh trai có an toàn không, hai người cô đều không muốn phải mất đi một ai cả. Vì thế chân tay trở nên luống cuống vô cùng bối rối, hoảng hốt không biết nên làm gì. "Lát nữa bác cả của con sẽ tới, việc đến nước này rồi thì chỉ có thể nói chuyện này cho bác cả nghe, xem xem ông ấy có biện pháp nào cứu anh trai của con hay không." Thẩm Thị Đông nói. "Hu hu hu..."

Thẩm Thị Thu Mai bật khóc: "Nếu nói cho bác cả biết thân phận thật của anh trai vậy chẳng phải là hại anh ấy chết càng nhanh sao."

Thẩm Thị Đông nói: "Con đừng thấy ông ấy dữ dằn mà hiểu nhầm, thật ra bác cả của con ông ấy nói chuyện khó nghe nhưng rất dễ mềm lòng. Dì còn nhớ hồi nhỏ ông ấy thương mẹ con nhất, dì nghĩ chắc cũng sẽ không giết anh trai con đầu. Đến lúc đó chúng ta cầu xin một chút có lẽ ông ấy sẽ cứu anh trai của con đấy."


Thẩm Thị Thu Mai cũng không có cách nào tốt hơn, chỉ đành nghe theo sắp xếp của dì nhỏ. "Mẹ nó! Tới rồi tới rồi! Onmyoji Nhật Bản tới rồi, lần này chúng ta chết chắc rồi!" Phương Gia Vũ khóc lóc chạy vào.


Trái tim Thẩm Thị Đông giống như rơi xuống vực sâu không đáy.


Nhưng rất nhanh bà đã lấy lại được tinh thần, vội vàng gọi điện thoại cho anh cả Thẩm Văn Hạ. "Sắp đến rồi, làm gì như quỷ đòi mạng vậy!"


Bên kia truyền đến tiếng quát giận dữ của Văn Hạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK