Hai ngày tiếp theo Đan Châu đều phái bộ binh Cao Nguyên đuổi người dân Đại Khang đi tấn công thành.
Mặc dù mỗi lần đều không qua được sông Hộ Thành, nhưng tiêu hao không ít cung nỏ hạng nặng và đá trong thành.
Người Cao Nguyên nhận ra ngày thứ ba khi tấn công thành, vài máy bản đá không chỉ bắn đá mà còn có cả gạch.
Rõ ràng là đá dự trữ trong thành đã tiêu hao khá nhiều, bắt đầu dỡ nhà.
Tướng lĩnh Cao Nguyên vô cùng phấn khích với phát hiện này.
Nhưng Đan Châu vẫn thờ ơ vì gã hiểu đây có thể là Khánh Hâm Nghiêu đang gài bẫy, ngược lại nhắc nhở các tướng lĩnh của mình không nên xem nhẹ, ngày mai tiếp tục tấn công vào thành theo kế hoạch ban đầu.
Cũng vào buổi trưa ngày hôm đó, Kim Phi nhận được tin Đại Tráng đã vào vị trí, lập tức triệu tập Cửu công chúa, Trương Lương và Khánh Mộ Lam đến.
“Đại Tráng đã có tin tức, chúng đã vào vị trí”.
Kim Phi đặt một tờ giấy nhỏ lên bàn.
“Tốt quá”, Khánh Mộ Lam phấn khích siết chặt nắm đấm: “Tiên sinh, bao giờ thì hành động?”
“Thành Tây Xuyên bị tấn công đã ba ngày, dĩ nhiên chúng †a hành động càng sớm càng tốt”, Kim Phi nói: “Nhưng trước khi hành động, còn có một việc cần phải làm”.
“Chuyện gì?”, Khánh Mộ Lam hỏi.
“Động viên trước trận chiến”, Kim Phi đáp.
“Tiên sinh không nói, Vũ Dương cũng định nhắc tiên sinh”.
Cửu công chúa nói: “Ta cũng phát hiện vấn đề này, không phải họ sợ chiến tranh hay lười biếng, mà là... nói thế nào nhỉ, hơi thờ ơ”.
Kim Phi nói: “Tinh thần chiến đấu là một trong những yếu tố quan trọng quyết định kết quả của một cuộc chiến. Vốn dĩ cơ hội giành chiến thắng lần này của chúng ta không cao, nếu tiếp tục có tâm lý như thế thì chắc chản chúng ta sẽ thua..”
“Tiên sinh, bây giờ ta đi tập hợp nhân lực”.
Trương Lương cũng cảm nhận được dạo này hơi không đúng nhưng lại không biết có vấn đề ở đâu.
Kim Phi và Cửu công chúa vừa nói, cuối cùng hẳn mới hiểu ra.
Các nhân viên hộ tống không có cảm giác căng thẳng khi chiến tranh sắp xảy ra.
Chẳng mấy chốc các nhân viên hộ tống được Trương Lương tập kết tại đất trống.
Kim Phi bước lên bục cao, cầm lấy cái loa bằng sắt.
“Mọi người đều biết ta không thích vòng vo, hôm nay tập. hợp mọi người lại là vì sắp có một trận đánh lớn”.
Kim Phi nói thẳng: “Nhưng ta nhận thấy rất nhiều người không có ý thức chiến đấu, đều hành động thiếu cẩn thận và rất thờ ơ”.
“Trong các ngươi có rất nhiều người từng đánh trận, lẽ nào không biết đánh trận thì sẽ có chết người sao?”
“Hay là các ngươi cảm thấy tiêu cục Trấn Viễn cũng giống quân đội năm đó của các ngươi? Không đánh thắng thì có thể bỏ chạy?”
“Tiêu cục Trấn Viễn không cần kẻ hèn nhát, nếu ai dám đào ngũ trong trận chiến này sẽ bị giết ngay tại chỗ. Sẽ không có bất kỳ khoản bồi thường nào, tất cả tài sản nào dưới trướng của làng Tây Hà cũng sẽ không chấp nhận người nhà của những kẻ đào ngũ”.
Đây là lần đầu tiên tiêu cục Trấn Viễn đánh với quân chính quy, hơn nữa còn là ky binh tỉnh nhuệ Cao Nguyên.
Có ý nghĩa trọng đại với tiêu cục Trấn Viễn.
Kim Phi quyết không cho phép thất bại.
Nhưng y không lấy địa nghĩa quốc gia gì đó ra nói mà lấy lợi ích của nhân viên hộ tống.
Quả nhiên chiêu này rất hữu dụng. Sắc mặt của rất nhiều nhân viên hộ tống lập tức thay đổi.
Chín mươi chín phần trăm những nhân viên hộ tống này không biết chữ, không hiểu được đại nghĩa, nhưng họ biết nếu trở thành kẻ đào ngũ, không chỉ họ sẽ chết mà gia đình họ. cũng sẽ bị đuổi ra khỏi nhà máy ở làng Tây Hà.
Cái giá phải trả này quá lớn, họ không chịu được.
Nhìn thấy phản ứng của các nhân viên hộ tống, Kim Phi nói tiếp: “Ta biết rất nhiều người cho răng việc người Cao Nguyên tấn công Tây Xuyên không liên quan gì đến chúng ta, là Kim Phi ta nhiều chuyện”.
“Nhà ta cực kỳ giàu có, ta còn có tước vị, ta điên rồi sao. mà còn muốn ra chiến trường xen vào việc của người khác?”
“Các ngươi có biết ky binh tinh nhuệ chỉ cần một ngày một đêm là có thể chạy đến Kim Xuyên từ Tây Xuyên không?”
“Môi hở răng lạnh, sau khi người Cao Nguyên đánh được Tây Xuyên, chắc chắn sẽ đi về phía Bắc, Quảng Nguyên là con đường phải đi qua, người Cao Nguyên chắc chắn sẽ đánh Quảng Nguyên”.
“Hôm nay chúng ta không bảo vệ được Tây Xuyên, ngày mai sẽ không bảo vệ được Kim Xuyên”.
“Trên đường đến đây, các ngươi hẳn đã thấy thôn làng bị người Cao Nguyên cướp bóc ra sao rồi nhỉ?”
Mặc dù mỗi lần đều không qua được sông Hộ Thành, nhưng tiêu hao không ít cung nỏ hạng nặng và đá trong thành.
Người Cao Nguyên nhận ra ngày thứ ba khi tấn công thành, vài máy bản đá không chỉ bắn đá mà còn có cả gạch.
Rõ ràng là đá dự trữ trong thành đã tiêu hao khá nhiều, bắt đầu dỡ nhà.
Tướng lĩnh Cao Nguyên vô cùng phấn khích với phát hiện này.
Nhưng Đan Châu vẫn thờ ơ vì gã hiểu đây có thể là Khánh Hâm Nghiêu đang gài bẫy, ngược lại nhắc nhở các tướng lĩnh của mình không nên xem nhẹ, ngày mai tiếp tục tấn công vào thành theo kế hoạch ban đầu.
Cũng vào buổi trưa ngày hôm đó, Kim Phi nhận được tin Đại Tráng đã vào vị trí, lập tức triệu tập Cửu công chúa, Trương Lương và Khánh Mộ Lam đến.
“Đại Tráng đã có tin tức, chúng đã vào vị trí”.
Kim Phi đặt một tờ giấy nhỏ lên bàn.
“Tốt quá”, Khánh Mộ Lam phấn khích siết chặt nắm đấm: “Tiên sinh, bao giờ thì hành động?”
“Thành Tây Xuyên bị tấn công đã ba ngày, dĩ nhiên chúng †a hành động càng sớm càng tốt”, Kim Phi nói: “Nhưng trước khi hành động, còn có một việc cần phải làm”.
“Chuyện gì?”, Khánh Mộ Lam hỏi.
“Động viên trước trận chiến”, Kim Phi đáp.
“Tiên sinh không nói, Vũ Dương cũng định nhắc tiên sinh”.
Cửu công chúa nói: “Ta cũng phát hiện vấn đề này, không phải họ sợ chiến tranh hay lười biếng, mà là... nói thế nào nhỉ, hơi thờ ơ”.
Kim Phi nói: “Tinh thần chiến đấu là một trong những yếu tố quan trọng quyết định kết quả của một cuộc chiến. Vốn dĩ cơ hội giành chiến thắng lần này của chúng ta không cao, nếu tiếp tục có tâm lý như thế thì chắc chản chúng ta sẽ thua..”
“Tiên sinh, bây giờ ta đi tập hợp nhân lực”.
Trương Lương cũng cảm nhận được dạo này hơi không đúng nhưng lại không biết có vấn đề ở đâu.
Kim Phi và Cửu công chúa vừa nói, cuối cùng hẳn mới hiểu ra.
Các nhân viên hộ tống không có cảm giác căng thẳng khi chiến tranh sắp xảy ra.
Chẳng mấy chốc các nhân viên hộ tống được Trương Lương tập kết tại đất trống.
Kim Phi bước lên bục cao, cầm lấy cái loa bằng sắt.
“Mọi người đều biết ta không thích vòng vo, hôm nay tập. hợp mọi người lại là vì sắp có một trận đánh lớn”.
Kim Phi nói thẳng: “Nhưng ta nhận thấy rất nhiều người không có ý thức chiến đấu, đều hành động thiếu cẩn thận và rất thờ ơ”.
“Trong các ngươi có rất nhiều người từng đánh trận, lẽ nào không biết đánh trận thì sẽ có chết người sao?”
“Hay là các ngươi cảm thấy tiêu cục Trấn Viễn cũng giống quân đội năm đó của các ngươi? Không đánh thắng thì có thể bỏ chạy?”
“Tiêu cục Trấn Viễn không cần kẻ hèn nhát, nếu ai dám đào ngũ trong trận chiến này sẽ bị giết ngay tại chỗ. Sẽ không có bất kỳ khoản bồi thường nào, tất cả tài sản nào dưới trướng của làng Tây Hà cũng sẽ không chấp nhận người nhà của những kẻ đào ngũ”.
Đây là lần đầu tiên tiêu cục Trấn Viễn đánh với quân chính quy, hơn nữa còn là ky binh tỉnh nhuệ Cao Nguyên.
Có ý nghĩa trọng đại với tiêu cục Trấn Viễn.
Kim Phi quyết không cho phép thất bại.
Nhưng y không lấy địa nghĩa quốc gia gì đó ra nói mà lấy lợi ích của nhân viên hộ tống.
Quả nhiên chiêu này rất hữu dụng. Sắc mặt của rất nhiều nhân viên hộ tống lập tức thay đổi.
Chín mươi chín phần trăm những nhân viên hộ tống này không biết chữ, không hiểu được đại nghĩa, nhưng họ biết nếu trở thành kẻ đào ngũ, không chỉ họ sẽ chết mà gia đình họ. cũng sẽ bị đuổi ra khỏi nhà máy ở làng Tây Hà.
Cái giá phải trả này quá lớn, họ không chịu được.
Nhìn thấy phản ứng của các nhân viên hộ tống, Kim Phi nói tiếp: “Ta biết rất nhiều người cho răng việc người Cao Nguyên tấn công Tây Xuyên không liên quan gì đến chúng ta, là Kim Phi ta nhiều chuyện”.
“Nhà ta cực kỳ giàu có, ta còn có tước vị, ta điên rồi sao. mà còn muốn ra chiến trường xen vào việc của người khác?”
“Các ngươi có biết ky binh tinh nhuệ chỉ cần một ngày một đêm là có thể chạy đến Kim Xuyên từ Tây Xuyên không?”
“Môi hở răng lạnh, sau khi người Cao Nguyên đánh được Tây Xuyên, chắc chắn sẽ đi về phía Bắc, Quảng Nguyên là con đường phải đi qua, người Cao Nguyên chắc chắn sẽ đánh Quảng Nguyên”.
“Hôm nay chúng ta không bảo vệ được Tây Xuyên, ngày mai sẽ không bảo vệ được Kim Xuyên”.
“Trên đường đến đây, các ngươi hẳn đã thấy thôn làng bị người Cao Nguyên cướp bóc ra sao rồi nhỉ?”