"Tiên sinh nói như vậy, không sợ Đường xưởng trưởng sẽ liều mạng với ngài sao?"
"Đường Tiểu Bắc hiện tại không còn là cây tiền của Xuân Phong Lâu nữa, ở lại đây cũng chẳng có ai chọn cô ấy nữa, tú bà không dám bán, chỉ là do kỳ vọng quá cao mà thôi".
Kim Phi nói: "Chúng ta hãy đợi hai ngày nữa. Khi tú bà nhận ra rằng việc giữ Đường Tiểu Bắc không thể mang lại lợi ích gì cho Xuân Phong Lâu, bà ta sẽ tự tìm đến chúng ta".
"Hy vọng vậy".
Thiết Chùy thở dài và ngồi bên cửa sổ.
Đúng như Kim Phi dự đoán, đêm đó, tú bà đã cố gắng hết sức để giới thiệu cho khách, nhưng không ai bằng lòng chọn Đường Tiểu Bắc cả.
Vào lúc đóng cửa vào đêm hôm đó, khuôn mặt của tú bà đen như đít nồi.
Nó vẫn như vậy cho đến sáng hôm sau.
Ngày cuối cùng của cuộc thi hoa khôi kết thúc, đội xe của Xuân Phong Lâu khởi hành giữa tiếng hò hét của tú bà.
Kim Phi nhìn thấy người hầu gái của Đường Tiểu Bắc cũng bị tú bà gọi đi.
Tiểu viện cũng bị khóa, một người đàn ông vạm vỡ đứng ở cửa.
"Tiên sinh, tú bà làm thế này là để ngăn cản chúng ta bắt cóc Tiểu Bắc cô nương sao?"
Thiết Chùy tức giận nói.
"Chỉ đề phòng thôi, còn Tiểu Bắc cô nương thì sao?"
Tú bà càng như thế này, Kim Phi càng cảm thấy thoải mái.
Điều lo lắng duy nhất là tú bà sẽ làm Đường Tiểu Bắc bị thương.
“Cô ấy vừa đi ra khỏi phòng, có vẻ như không có vấn đề gì”, Thiết Chùy đáp.
"Tốt rồi, tú bà không có ở đây, ngươi cũng nghỉ ngơi đi".
Kim Phi cầm một cuốn sách buộc dây lên và nhìn nó với vẻ thích thú.
Sách là nấc thang tiến bộ của con người. Mặc dù trước đó chủ ký sinh là một học giả nhưng số lượng sách tiếp xúc rất ít, đến quận, Kim Phi đi rất nhiều tiệm sách, đang bù lại kiếm thức cho Đại Khang.
Cuộc thi hoa khôi càng về sau càng ít tuyển thủ, diễn ra càng nhanh hơn, đội từ Xuân Phong Lâu đã trở lại vào giữa buổi chiều.
"Tiên sinh, có kết quả của cuộc thi hoa khôi rồi".
Thiết Chùy chạy vào để chia sẻ chuyện mình hóng được với Kim Phi: "Hoa khôi năm nay vẫn là Lục Liễu, còn Xuân Phong Lâu thì thảm rồi. Ban đầu, Tiểu Bắc cô nương được dự đoán sẽ giành được giải, nhưng bây giờ thậm chí còn không có trong top 3, chỉ đứng ở vị trí thứ 6".
"Thảo nào sắc mặt của tú bà lại xấu như vậy".
Kim Phi cười nói.
Tú bà quả nhiên bị đả kích không nhẹ, đêm đó bà ta không đến gặp Kim Phi, cũng không đi gặp Đường Tiểu Bắc.
Hôm sau vẫn vậy.
Mãi đến sáng ngày thứ ba, Kim Phi đề nghị kết toán tiền thuê phòng, muốn trở về Kim Xuyên, tú bà rốt cuộc cũng đã không thể ngồi yên được nữa.
Đã ba ngày kể từ khi Đường Tiểu Bắc bị đồn là Dạ Mị, suốt ba ngày không biết tốn bao nhiêu nước bọt, không một vị khách nào chịu nhận Đường Tiểu Bắc.
"Đường Tiểu Bắc hiện tại không còn là cây tiền của Xuân Phong Lâu nữa, ở lại đây cũng chẳng có ai chọn cô ấy nữa, tú bà không dám bán, chỉ là do kỳ vọng quá cao mà thôi".
Kim Phi nói: "Chúng ta hãy đợi hai ngày nữa. Khi tú bà nhận ra rằng việc giữ Đường Tiểu Bắc không thể mang lại lợi ích gì cho Xuân Phong Lâu, bà ta sẽ tự tìm đến chúng ta".
"Hy vọng vậy".
Thiết Chùy thở dài và ngồi bên cửa sổ.
Đúng như Kim Phi dự đoán, đêm đó, tú bà đã cố gắng hết sức để giới thiệu cho khách, nhưng không ai bằng lòng chọn Đường Tiểu Bắc cả.
Vào lúc đóng cửa vào đêm hôm đó, khuôn mặt của tú bà đen như đít nồi.
Nó vẫn như vậy cho đến sáng hôm sau.
Ngày cuối cùng của cuộc thi hoa khôi kết thúc, đội xe của Xuân Phong Lâu khởi hành giữa tiếng hò hét của tú bà.
Kim Phi nhìn thấy người hầu gái của Đường Tiểu Bắc cũng bị tú bà gọi đi.
Tiểu viện cũng bị khóa, một người đàn ông vạm vỡ đứng ở cửa.
"Tiên sinh, tú bà làm thế này là để ngăn cản chúng ta bắt cóc Tiểu Bắc cô nương sao?"
Thiết Chùy tức giận nói.
"Chỉ đề phòng thôi, còn Tiểu Bắc cô nương thì sao?"
Tú bà càng như thế này, Kim Phi càng cảm thấy thoải mái.
Điều lo lắng duy nhất là tú bà sẽ làm Đường Tiểu Bắc bị thương.
“Cô ấy vừa đi ra khỏi phòng, có vẻ như không có vấn đề gì”, Thiết Chùy đáp.
"Tốt rồi, tú bà không có ở đây, ngươi cũng nghỉ ngơi đi".
Kim Phi cầm một cuốn sách buộc dây lên và nhìn nó với vẻ thích thú.
Sách là nấc thang tiến bộ của con người. Mặc dù trước đó chủ ký sinh là một học giả nhưng số lượng sách tiếp xúc rất ít, đến quận, Kim Phi đi rất nhiều tiệm sách, đang bù lại kiếm thức cho Đại Khang.
Cuộc thi hoa khôi càng về sau càng ít tuyển thủ, diễn ra càng nhanh hơn, đội từ Xuân Phong Lâu đã trở lại vào giữa buổi chiều.
"Tiên sinh, có kết quả của cuộc thi hoa khôi rồi".
Thiết Chùy chạy vào để chia sẻ chuyện mình hóng được với Kim Phi: "Hoa khôi năm nay vẫn là Lục Liễu, còn Xuân Phong Lâu thì thảm rồi. Ban đầu, Tiểu Bắc cô nương được dự đoán sẽ giành được giải, nhưng bây giờ thậm chí còn không có trong top 3, chỉ đứng ở vị trí thứ 6".
"Thảo nào sắc mặt của tú bà lại xấu như vậy".
Kim Phi cười nói.
Tú bà quả nhiên bị đả kích không nhẹ, đêm đó bà ta không đến gặp Kim Phi, cũng không đi gặp Đường Tiểu Bắc.
Hôm sau vẫn vậy.
Mãi đến sáng ngày thứ ba, Kim Phi đề nghị kết toán tiền thuê phòng, muốn trở về Kim Xuyên, tú bà rốt cuộc cũng đã không thể ngồi yên được nữa.
Đã ba ngày kể từ khi Đường Tiểu Bắc bị đồn là Dạ Mị, suốt ba ngày không biết tốn bao nhiêu nước bọt, không một vị khách nào chịu nhận Đường Tiểu Bắc.