Là một sinh viên khoa học công nghệ, Kim Phi từ lâu đã hiểu rằng cung nỏ hạng nặng, máy bản đá có thể dễ dàng bị sao chép.
Cho nên y luôn tuân thủ quan điểm “Trang bị một thế hệ, dự trữ một thế hệ, nghiên cứu phát minh một thế hệ” đối với vũ khí quân sự.
Trong kế hoạch của Kim Phi, cung nỏ hạng nặng, máy bản đá đã đủ để y tung hoành ở Đại Khang, khinh khí cầu và phi thuyền đều là vũ khí dự trữ, có thể đưa ra sử dụng để đảo ngược tình thế vào những thời điểm quan trọng.
Đáng tiếc trong một năm qua tình hình phát triển của Đại Khang hoàn toàn vượt xa dự đoán của Kim Phi, phá vỡ hoàn toàn kế hoạch của y, khiến y phải lấy khinh khí cầu ra trước để ứng phó khẩn cấp.
Sau đó bất đắc dĩ lại bị buộc phải tạo ra chiếc máy hơi nước mà y không thích lảm.
“Xem ra cần phải đẩy nhanh tốc độ nâng cấp công nghệ chế luyện, chế tạo được nòng súng càng sớm càng tốt!”
Kim Phi âm thầm thở dài, hỏi: “Thương vong ở tiền tuyến nhiều lắm à?”
“Nhiều hơn trước rất nhiều.” Chu Cẩm gật đầu.
Là người phụ trách quân y, cô ấy năm rất rõ về thương vong trên chiến trường.
“Trước đây chúng ta có ưu thế tuyệt đối, trong nhiều trường hợp có thể đạt được tỷ lệ thương vong bằng 0, nhưng hiện tại kẻ địch có máy ném đá và cung nỏ hạng nặng, đồng thời cũng học được cách ẩn nấp và bắn tên trong bóng tối. Tổng thương vong ở tiền tuyến gấp ba so với tháng trước!”
Chu Cẩm nói: “May măn chúng ta còn có phi thuyền, nhiều khi có thể phát hiện điểm mai phục của đối phương, không thì thương vong ít nhất phải tăng thêm gấp hail”
“Quay về báo cho Hàn Phong một tiếng, bảo anh ta làm gì thì làm, mau chóng tìm ra nơi chế tạo cung nỏ hạng nặng của Tân vương, sau đó phái phi thuyền đến nổ tung chỗ đó cho ta!” Kim Phi quay ra nhìn Thiết Chùy.
“Rõ!” Thiết Chùy cũng biết chuyện này nghiêm trọng, vội vàng gật đầu.
“Tiểu Cẩm, Ngụy tiên sinh đâu?” Kim Phi hỏi.
“Tiên sinh chắc là đang ở nhà kính!” Chu Cẩm cười nói: “Dù sao mỗi lần con cần tìm thì cứ đến nhà kính là thấy ông ấy ở đó”
“Vậy được, con cứ bận tiếp đi, ta đi nhà kính xem thử”
Kim Phi gật đầu, dẫn mấy người Triệu Nhạc rời khỏi phòng y tế.
Sau khi rời làng, đi về hướng Tây Bắc hơn trăm mét, họ vòng qua góc một khu nhà thì nhìn thấy trước mặt là một dãy
nhà có hình dáng kỳ lạ.
Triệu Nhạc lần đầu tiên tới đây đột nhiên dừng lại, đôi mắt đột nhiên mở tol
Dãy nhà nhìn chung là một dãy nhà gỗ thông nhau, cao khoảng hai mét, tường bao quanh đều bằng gạch.
Loại nhà gỗ này thực ra rất phổ biến ở làng Tây Hà, hầu như tất cả các nhà ở tập thể đều như thế này.
Điều khiến Triệu Nhạc kinh ngạc là mái của dãy nhà này không phải lợp ngói mà bẵng thủy tinh trong suốt!
Dưới ánh nắng, tấm kính tỏa ra ánh phản quang chói lóa, khiến Triệu Nhạc không thể mở mắt!
“Quốc sư đại nhân... Đó... Đó là Thủy Ngọc ư?”
Triệu Nhạc chỉ lên nóc nhà hỏi.
“Đúng vậy!” Kim Phi gật đầu.
Giờ y chưa làm ra nhựa, không thể dựng lều băng bạt nilon, nên đã xây dãy nhà kính này làm nơi thử nghiệm cho Ngụy Vô Nhai và Lão Đàm.
Thực vật không thể phát triển nếu không có ánh sáng mặt trời, nhiệt độ phải được đảm bảo vào mùa đông nên sử dụng thủy tinh làm mái nhà là phù hợp nhất.
Nhưng đối với Triệu Nhạc mà nói, Thủy Ngọc từ trước đến nay là một thứ xa xỉ không thể với tới, bây giờ Kim Phi lại dùng Thủy Ngọc làm mái nhà...
“Quốc sư đại nhân, ngài thế này... có xa xỉ quá không?” Triệu Nhạc hơi lo lắng thay cho Kim Phi.
Cho nên y luôn tuân thủ quan điểm “Trang bị một thế hệ, dự trữ một thế hệ, nghiên cứu phát minh một thế hệ” đối với vũ khí quân sự.
Trong kế hoạch của Kim Phi, cung nỏ hạng nặng, máy bản đá đã đủ để y tung hoành ở Đại Khang, khinh khí cầu và phi thuyền đều là vũ khí dự trữ, có thể đưa ra sử dụng để đảo ngược tình thế vào những thời điểm quan trọng.
Đáng tiếc trong một năm qua tình hình phát triển của Đại Khang hoàn toàn vượt xa dự đoán của Kim Phi, phá vỡ hoàn toàn kế hoạch của y, khiến y phải lấy khinh khí cầu ra trước để ứng phó khẩn cấp.
Sau đó bất đắc dĩ lại bị buộc phải tạo ra chiếc máy hơi nước mà y không thích lảm.
“Xem ra cần phải đẩy nhanh tốc độ nâng cấp công nghệ chế luyện, chế tạo được nòng súng càng sớm càng tốt!”
Kim Phi âm thầm thở dài, hỏi: “Thương vong ở tiền tuyến nhiều lắm à?”
“Nhiều hơn trước rất nhiều.” Chu Cẩm gật đầu.
Là người phụ trách quân y, cô ấy năm rất rõ về thương vong trên chiến trường.
“Trước đây chúng ta có ưu thế tuyệt đối, trong nhiều trường hợp có thể đạt được tỷ lệ thương vong bằng 0, nhưng hiện tại kẻ địch có máy ném đá và cung nỏ hạng nặng, đồng thời cũng học được cách ẩn nấp và bắn tên trong bóng tối. Tổng thương vong ở tiền tuyến gấp ba so với tháng trước!”
Chu Cẩm nói: “May măn chúng ta còn có phi thuyền, nhiều khi có thể phát hiện điểm mai phục của đối phương, không thì thương vong ít nhất phải tăng thêm gấp hail”
“Quay về báo cho Hàn Phong một tiếng, bảo anh ta làm gì thì làm, mau chóng tìm ra nơi chế tạo cung nỏ hạng nặng của Tân vương, sau đó phái phi thuyền đến nổ tung chỗ đó cho ta!” Kim Phi quay ra nhìn Thiết Chùy.
“Rõ!” Thiết Chùy cũng biết chuyện này nghiêm trọng, vội vàng gật đầu.
“Tiểu Cẩm, Ngụy tiên sinh đâu?” Kim Phi hỏi.
“Tiên sinh chắc là đang ở nhà kính!” Chu Cẩm cười nói: “Dù sao mỗi lần con cần tìm thì cứ đến nhà kính là thấy ông ấy ở đó”
“Vậy được, con cứ bận tiếp đi, ta đi nhà kính xem thử”
Kim Phi gật đầu, dẫn mấy người Triệu Nhạc rời khỏi phòng y tế.
Sau khi rời làng, đi về hướng Tây Bắc hơn trăm mét, họ vòng qua góc một khu nhà thì nhìn thấy trước mặt là một dãy
nhà có hình dáng kỳ lạ.
Triệu Nhạc lần đầu tiên tới đây đột nhiên dừng lại, đôi mắt đột nhiên mở tol
Dãy nhà nhìn chung là một dãy nhà gỗ thông nhau, cao khoảng hai mét, tường bao quanh đều bằng gạch.
Loại nhà gỗ này thực ra rất phổ biến ở làng Tây Hà, hầu như tất cả các nhà ở tập thể đều như thế này.
Điều khiến Triệu Nhạc kinh ngạc là mái của dãy nhà này không phải lợp ngói mà bẵng thủy tinh trong suốt!
Dưới ánh nắng, tấm kính tỏa ra ánh phản quang chói lóa, khiến Triệu Nhạc không thể mở mắt!
“Quốc sư đại nhân... Đó... Đó là Thủy Ngọc ư?”
Triệu Nhạc chỉ lên nóc nhà hỏi.
“Đúng vậy!” Kim Phi gật đầu.
Giờ y chưa làm ra nhựa, không thể dựng lều băng bạt nilon, nên đã xây dãy nhà kính này làm nơi thử nghiệm cho Ngụy Vô Nhai và Lão Đàm.
Thực vật không thể phát triển nếu không có ánh sáng mặt trời, nhiệt độ phải được đảm bảo vào mùa đông nên sử dụng thủy tinh làm mái nhà là phù hợp nhất.
Nhưng đối với Triệu Nhạc mà nói, Thủy Ngọc từ trước đến nay là một thứ xa xỉ không thể với tới, bây giờ Kim Phi lại dùng Thủy Ngọc làm mái nhà...
“Quốc sư đại nhân, ngài thế này... có xa xỉ quá không?” Triệu Nhạc hơi lo lắng thay cho Kim Phi.