Ví dụ mấy công tử không phải tới từ thế gia võ tướng, căn bản không có hứng thú với bản thân Hắc Đao.
Nhìn thấy Thiết Chuỳ bưng khay lên, toàn bộ đám công tử đều thu hết tâm tư lại.
Ngay cả người thanh niên thần bí khi trước vẫn luôn ngơ ngẩn thất thần cũng ngẩng đầu nhìn lên trên bục.
“Tiếp theo đây chính là thanh đao số bốn”.
Lạc Lan rõ ràng cũng hơi phấn khích, ngữ điệu không tự chủ được mà cao hơn vài phần.
Thanh số hai, số ba đều là hàng mẫu, cô ấy không có mong đợi quá lớn, bảy thanh tiếp theo đây mới là nhân vật chính của ngày hôm nay.
Mà thanh số bốn thì càng là mấu chốt trong số đó.
Lạc Lan từ từ rút Hắc Đao ra, híp mắt nhìn thân đao.
Vào lúc đám công tử muốn thúc giục, Lạc Lan hít sâu vào một hơi, cao giọng lên tiếng: “Chữ khắc trên thanh Trảm Tinh này là – Nhớ năm đó, tư thế anh hùng, khí thế vạn dặm như hổ!
Quy tắc vẫn giống như lúc trước, giá khởi điểm là một nghìn lượng, các công tử có thể trả giá rồi!”
Người thanh niên vẫn luôn thờ ơ ban nãy nghe vậy thì mắt chợt sáng bừng lên, nắm chặt lấy tay vịn của ghế ngồi.
Dù là như vậy, đầu ngón tay vẫn đang hơi run lên.
“Câu này viết rất hay, cha ta nhất định sẽ thích”.
“Không chỉ có cha ngươi, cha ta cũng như vậy, ngày nào cũng nói chuyện năm xưa, mỗi lần ăn cơm đều nói với ta năm xưa thế này thế kia”.
Đám công tử đồng loạt than thở.
Mắt của Lưu Tu Viễn ngồi trong góc cũng lập tức sáng bừng lên.
Ban nãy hắn làm khó Lạc Lan, bị Tề công tử sỉ nhục cho một trận nhưng vẫn chưa chịu rời đi là vì muốn mua thanh Hắc Đao này tặng cho đại bá.
Thanh Hắc Đao này rõ ràng là làm riêng cho hắn.
“Dù có phải trả bao nhiêu tiền thì cũng nhất định phải có được thanh đao này!”
Lưu Tu Viễn tự ra quyết định.
Thế nhưng hắn không hề biết rằng trong đầu rất nhiều công tử cũng đang có suy nghĩ y như hắn.
Đây cũng là lý do tại sao Lạc Lan để cho thanh Hắc Đao này xuất hiện ở vị trí thứ tư.
Trước khi buổi đấu giá bắt đầu, Lạc Lan đã đoán được thanh đao vật mẫu số hai và số ba có thể sẽ khiến cho không khí trầm xuống, mà thanh đao này rất có khả năng sẽ nhận được sự chào đón.
Vậy nên cô ấy mới sắp xếp thanh đao này ở vị trí số bốn mấu chốt nhất.
Điều này cũng ấn định sự cạnh tranh thanh đao số bốn này sẽ cực kỳ kịch liệt.
Giá cũng rất nhanh từ một nghìn lượng tăng lên ba nghìn ba trăm lượng thì cuối cùng mới dừng lại.
Người trả giá sau cùng chính là Lưu Tu Viễn.
“Đừng ai tăng giá thêm nữa! Đừng ai tăng giá thêm nữa!”
Lưu Tu Viễn căng thẳng tới độ lòng bàn tay đổ cả mồ hôi, trong lòng cũng đang không ngừng cầu nguyện.
Nhìn thấy Thiết Chuỳ bưng khay lên, toàn bộ đám công tử đều thu hết tâm tư lại.
Ngay cả người thanh niên thần bí khi trước vẫn luôn ngơ ngẩn thất thần cũng ngẩng đầu nhìn lên trên bục.
“Tiếp theo đây chính là thanh đao số bốn”.
Lạc Lan rõ ràng cũng hơi phấn khích, ngữ điệu không tự chủ được mà cao hơn vài phần.
Thanh số hai, số ba đều là hàng mẫu, cô ấy không có mong đợi quá lớn, bảy thanh tiếp theo đây mới là nhân vật chính của ngày hôm nay.
Mà thanh số bốn thì càng là mấu chốt trong số đó.
Lạc Lan từ từ rút Hắc Đao ra, híp mắt nhìn thân đao.
Vào lúc đám công tử muốn thúc giục, Lạc Lan hít sâu vào một hơi, cao giọng lên tiếng: “Chữ khắc trên thanh Trảm Tinh này là – Nhớ năm đó, tư thế anh hùng, khí thế vạn dặm như hổ!
Quy tắc vẫn giống như lúc trước, giá khởi điểm là một nghìn lượng, các công tử có thể trả giá rồi!”
Người thanh niên vẫn luôn thờ ơ ban nãy nghe vậy thì mắt chợt sáng bừng lên, nắm chặt lấy tay vịn của ghế ngồi.
Dù là như vậy, đầu ngón tay vẫn đang hơi run lên.
“Câu này viết rất hay, cha ta nhất định sẽ thích”.
“Không chỉ có cha ngươi, cha ta cũng như vậy, ngày nào cũng nói chuyện năm xưa, mỗi lần ăn cơm đều nói với ta năm xưa thế này thế kia”.
Đám công tử đồng loạt than thở.
Mắt của Lưu Tu Viễn ngồi trong góc cũng lập tức sáng bừng lên.
Ban nãy hắn làm khó Lạc Lan, bị Tề công tử sỉ nhục cho một trận nhưng vẫn chưa chịu rời đi là vì muốn mua thanh Hắc Đao này tặng cho đại bá.
Thanh Hắc Đao này rõ ràng là làm riêng cho hắn.
“Dù có phải trả bao nhiêu tiền thì cũng nhất định phải có được thanh đao này!”
Lưu Tu Viễn tự ra quyết định.
Thế nhưng hắn không hề biết rằng trong đầu rất nhiều công tử cũng đang có suy nghĩ y như hắn.
Đây cũng là lý do tại sao Lạc Lan để cho thanh Hắc Đao này xuất hiện ở vị trí thứ tư.
Trước khi buổi đấu giá bắt đầu, Lạc Lan đã đoán được thanh đao vật mẫu số hai và số ba có thể sẽ khiến cho không khí trầm xuống, mà thanh đao này rất có khả năng sẽ nhận được sự chào đón.
Vậy nên cô ấy mới sắp xếp thanh đao này ở vị trí số bốn mấu chốt nhất.
Điều này cũng ấn định sự cạnh tranh thanh đao số bốn này sẽ cực kỳ kịch liệt.
Giá cũng rất nhanh từ một nghìn lượng tăng lên ba nghìn ba trăm lượng thì cuối cùng mới dừng lại.
Người trả giá sau cùng chính là Lưu Tu Viễn.
“Đừng ai tăng giá thêm nữa! Đừng ai tăng giá thêm nữa!”
Lưu Tu Viễn căng thẳng tới độ lòng bàn tay đổ cả mồ hôi, trong lòng cũng đang không ngừng cầu nguyện.