“Thế mà ngươi lại có thể nói được tiếng của bọn ta sao?"
Tên cướp biển măng chửi lập tức mở to mắt, tên cướp biển bên cạnh hắn vốn im lặng cũng quay đầu lại nhìn sang.
"Nếu ngươi có thể hiểu được ngôn ngữ của chúng ta, vậy thì nhân lúc này thả chúng ta ra sớm một chút!"
Tên cướp biển mắng mỏ trừng mắt nhìn Kim Phi uy hiếp: "Ngài William Smith đây là người kế vị thứ hai của gia tộc. Smith ở đảo Nalap chúng ta, ngươi bắt cóc ngài Smith thì chẳng khác nào là khiêu chiến với đảo Nalap!"
"Khi các ngươi dẫn cướp biển đến đây và giết chết dân làng của chúng ta, là đã tuyên chiến với chúng ta rồi!"
Kim Phi lạnh giọng nói: "Bây giờ ta đang bận, không rảnh quan tâm tới các ngươi, nên tốt nhất là ngậm miệng lại, nếu ta nghe ngươi chửi người của ta một lần nữa, ta đảm bảo sẽ cho các ngươi sống không bằng chết!”
Khi thủy quân ở Đông Hải, Kim Phi đã nghe người của thủy quân giải thích, nhóm cướp biển này đã hợp lực với cướp biển nước X để cướp bóc một ngôi làng ven biển và đã giết chết nhiều người.
Nếu Kim Phi không dặn để lại hai người thì Trịnh Trì Viễn đã giết sạch bọn họ từ lâu.
Tên cướp biển mắng người còn muốn nói thêm gì nữa nhưng lại bị ánh mắt của William Smith ngăn lại.
"Tiên sinh này, tự tiện xông vào lãnh thổ của ngài là lỗi của chúng ta, ta đây xin lỗi ngài!"
'William Smith nói: “Nếu ngài có thể nói được ngôn ngữ của chúng thì hẳn là cũng biết quy định của chúng ta. Ta sẵn sàng bồi thường cho tội của mình, vàng bạc, rượu ngon hay mỹ nữ, ngài muốn thứ gì cứ mở lời gia tộc Smith của ta nhất định sẽ làm ngài hài lòng!"
Quả thật kiếp trước Kim Phi từng nghe nói, nhiều quý tộc châu Âu muốn rèn luyện con cháu trong gia tộc sẽ cho họ ra biển cướp bóc, xem như bài kiểm tra của bọn họ.
Có người thành công mang về rất nhiều của cải, nhưng cũng có người thất bại và chết trên biển.
Nếu con em quý tộc bị bắt làm tù binh, có thể dùng tiền tài mỹ nữ để chuộc lại.
Kim Phi cứ luôn tò mò về trình độ phát triển của phương Tây, nhưng bây giờ Kim Xuyên bị bao vây bởi những kẻ địch hùng mạnh, ngoài thành Du Quan còn đang có mấy trăm ngàn người Đông Man đang ngo ngoe ngọ nguậy, nên đây không phải là lúc để lo lắng chuyện ở ngoài xa ngàn dặm.
Kim Phi xua tay ra hiệu cho Thiết Chùy đưa người xuống trước.
"Tiên sinh, ngài nghĩ kỹ xem ngài có cần gì thì cứ nói. Mẹ †a là trưởng nữ của gia tộc Kent, bà ấy nhất định sẽ đáp ứng bất kỳ yêu cầu nào của ngài!"
Khi bị Thiết Chùy kéo đi, William Smith vẫn quay đầu lại thét lên với Kim Phi.
Bị ảnh hưởng bởi cuộc kiến tạo ở kỹ băng hà cổ xưa, khối lục địa châu Âu vô cùng không ngay ngắn, có đường bờ biển dài và quanh co, có nhiều bán đảo, đảo nhỏ và vịnh, có rất nhiều khu vực biển và còn có một số biển trong đất liền.
Trong thời đại mà giao thông vận tải và thông tin liên lạc còn kém phát triển, nhiều nơi đã tập trung lại một góc và hình thành nền văn hóa của riêng nước mình.
Rất nhiều nước còn không lớn bằng một hòn đảo nhỏ Kim Xuyên.
Không có chính quyền tập trung để ban hành mệnh lệnh thống nhất, mỗi quốc gia đều có tư tưởng, lập trường riêng, do tư tưởng khác nhau nên khó tránh nảy sinh xung đột.
Thế nên, từ xưa đến nay châu Âu vẫn luôn hỗn loạn, hiếm có ngày được bình yên và nạn cướp biển hung hăng ngang ngược cũng cực kỳ tràn lan.
Sau một thời gian dài hun đúc của hưởng lịch sử, cướp biển đã dần trở thành một nét văn hóa khắc sâu vào xương tủy của rất nhiều người châu Âu.
Tên cướp biển măng chửi lập tức mở to mắt, tên cướp biển bên cạnh hắn vốn im lặng cũng quay đầu lại nhìn sang.
"Nếu ngươi có thể hiểu được ngôn ngữ của chúng ta, vậy thì nhân lúc này thả chúng ta ra sớm một chút!"
Tên cướp biển mắng mỏ trừng mắt nhìn Kim Phi uy hiếp: "Ngài William Smith đây là người kế vị thứ hai của gia tộc. Smith ở đảo Nalap chúng ta, ngươi bắt cóc ngài Smith thì chẳng khác nào là khiêu chiến với đảo Nalap!"
"Khi các ngươi dẫn cướp biển đến đây và giết chết dân làng của chúng ta, là đã tuyên chiến với chúng ta rồi!"
Kim Phi lạnh giọng nói: "Bây giờ ta đang bận, không rảnh quan tâm tới các ngươi, nên tốt nhất là ngậm miệng lại, nếu ta nghe ngươi chửi người của ta một lần nữa, ta đảm bảo sẽ cho các ngươi sống không bằng chết!”
Khi thủy quân ở Đông Hải, Kim Phi đã nghe người của thủy quân giải thích, nhóm cướp biển này đã hợp lực với cướp biển nước X để cướp bóc một ngôi làng ven biển và đã giết chết nhiều người.
Nếu Kim Phi không dặn để lại hai người thì Trịnh Trì Viễn đã giết sạch bọn họ từ lâu.
Tên cướp biển mắng người còn muốn nói thêm gì nữa nhưng lại bị ánh mắt của William Smith ngăn lại.
"Tiên sinh này, tự tiện xông vào lãnh thổ của ngài là lỗi của chúng ta, ta đây xin lỗi ngài!"
'William Smith nói: “Nếu ngài có thể nói được ngôn ngữ của chúng thì hẳn là cũng biết quy định của chúng ta. Ta sẵn sàng bồi thường cho tội của mình, vàng bạc, rượu ngon hay mỹ nữ, ngài muốn thứ gì cứ mở lời gia tộc Smith của ta nhất định sẽ làm ngài hài lòng!"
Quả thật kiếp trước Kim Phi từng nghe nói, nhiều quý tộc châu Âu muốn rèn luyện con cháu trong gia tộc sẽ cho họ ra biển cướp bóc, xem như bài kiểm tra của bọn họ.
Có người thành công mang về rất nhiều của cải, nhưng cũng có người thất bại và chết trên biển.
Nếu con em quý tộc bị bắt làm tù binh, có thể dùng tiền tài mỹ nữ để chuộc lại.
Kim Phi cứ luôn tò mò về trình độ phát triển của phương Tây, nhưng bây giờ Kim Xuyên bị bao vây bởi những kẻ địch hùng mạnh, ngoài thành Du Quan còn đang có mấy trăm ngàn người Đông Man đang ngo ngoe ngọ nguậy, nên đây không phải là lúc để lo lắng chuyện ở ngoài xa ngàn dặm.
Kim Phi xua tay ra hiệu cho Thiết Chùy đưa người xuống trước.
"Tiên sinh, ngài nghĩ kỹ xem ngài có cần gì thì cứ nói. Mẹ †a là trưởng nữ của gia tộc Kent, bà ấy nhất định sẽ đáp ứng bất kỳ yêu cầu nào của ngài!"
Khi bị Thiết Chùy kéo đi, William Smith vẫn quay đầu lại thét lên với Kim Phi.
Bị ảnh hưởng bởi cuộc kiến tạo ở kỹ băng hà cổ xưa, khối lục địa châu Âu vô cùng không ngay ngắn, có đường bờ biển dài và quanh co, có nhiều bán đảo, đảo nhỏ và vịnh, có rất nhiều khu vực biển và còn có một số biển trong đất liền.
Trong thời đại mà giao thông vận tải và thông tin liên lạc còn kém phát triển, nhiều nơi đã tập trung lại một góc và hình thành nền văn hóa của riêng nước mình.
Rất nhiều nước còn không lớn bằng một hòn đảo nhỏ Kim Xuyên.
Không có chính quyền tập trung để ban hành mệnh lệnh thống nhất, mỗi quốc gia đều có tư tưởng, lập trường riêng, do tư tưởng khác nhau nên khó tránh nảy sinh xung đột.
Thế nên, từ xưa đến nay châu Âu vẫn luôn hỗn loạn, hiếm có ngày được bình yên và nạn cướp biển hung hăng ngang ngược cũng cực kỳ tràn lan.
Sau một thời gian dài hun đúc của hưởng lịch sử, cướp biển đã dần trở thành một nét văn hóa khắc sâu vào xương tủy của rất nhiều người châu Âu.