Xét từ tin tức ở Hồng An mang về, lần này vua Đông Man đã quyết tâm nhất định phải có được thành Du Quan.
Thế nên nếu cử người đến tiếp viện, thì số lượng người đến tiếp viện phải càng đông hơn lần Bắc phạt trước.
Bởi vì bây giờ xác người dưới thành Du Quan đã chất cao như núi, kẻ địch sẽ càng dễ dàng công thành hơn trước nên việc thủ thành cũng sẽ càng gian nan.
Nhất thời bầu không khí trong thư phòng lặng đi.
Mọi người đều biết cần phải nhanh chóng tìm người tiếp viện thành Du Quan, nhưng ai cũng biết đây là một vấn đề khó nhăn.
Kim Phi sờ cằm đi tới trước bản đồ, trong đầu nhớ lại cách bố trí quân ở mỗi nơi, hy vọng có thể ép ra thêm vài người.
Nhưng sau khi nhìn quanh, cuối cùng y chỉ có thể thở dài bất lực.
Nhân lực ở mỗi nơi đều rất eo hẹp, có thể duy trì được cục diện bây giờ đã là không tệ rồi, thật sự không thể kiếm ra người nữa.
“Hay là bảo Khánh Hâm Nghiêu ca ca đưa quân Uy Thắng tới đó đi?” Cửu công chúa dò hỏi.
Quân Uy Thắng là đội ngũ tinh nhuệ nhất dưới trướng Khánh Hâm Nghiêu, lúc trước cũng có những đóng góp to lớn trong chiến dịch ở dốc Đại Mãng.
Đặc biệt là trong quân Uy Thắng có tiểu đoàn Thiết Hổ, vô cùng dũng mãnh.
Nếu cho quân Uy Thắng đến thành Du Quan, cộng thêm lợi thế vũ khí của Kim Phi, thì nhất định có thể thủ được thành Du Quan.
Tiểu Ngọc nghe vậy, hai mắt lập tức sáng lên.
Nhưng Kim Phi lại lắc đầu, từ chối lời đề nghị Cửu công chúa.
"Quân Uy Thắng phải trấn thủ Tây Xuyên, không thể tùy ý điều động bọn họ, nếu không Thổ Phiên sẽ lợi dụng sơ hở thì hậu quả lại càng nghiêm trọng hơn."
Sở dĩ trước đây thành Tây Xuyên bị công phá, là do Khánh Hâm Nghiêu đưa quân Uy Thắng đi hơn phân nửa làm cho Gada lợi dụng sơ hở.
Khi đó, người dân thành Tây Xuyên không còn một ai, thương vong nặng nề.
Cho dù sau khi Khánh Hâm Nghiêu trở lại đã cố gắng hết sức để di chuyển người dân từ các khu vực xung quanh vào thành, thì bây giờ thành Tây Xuyên vẫn vắng vẻ như cũ, cũng không biết phải mất bao lâu để trở lại sự nhộn nhịp ban đầu.
Thấy Kim Phi không đồng ý, Cửu công chúa cũng không kiên trì nữa.
Tiểu Ngọc mím môi, nhưng cuối cùng lại không nói gì.
Tuy răng cô ấy rất lo lắng cho Lưu Thiết, nhưng cũng biết quyết định của Kim Phi là chính xác.
Do có nhiều khác biệt về địa hình, bề ngoài, văn hóa, ngôn ngữ... nên đội Chung Minh khó có thể thiết lập mật thám ở Thổ Phiên. Cho nên Kim Phi và Cửu công chúa cũng chắc chắn Thổ Phiên đang trong tình trạng hỗn loạn, nhưng cụ thể thế nào lại không rõ lắm.
Lỡ người Thổ Phiên phát hiện Kim Phi đưa quân Uy Thằng đi rồi, rồi xông vào đánh hạ thì làm sao bây giờ?
Thành Du Quan tuy quan trọng nhưng dù sao cũng là một vùng thuộc địa, cho dù mất đi cũng không ảnh hưởng lớn đến Xuyên Thục.
Mà thành Tây Xuyên là cửa ngõ phía Tây của Xuyên Thục, nếu Tây Xuyên bị vứt qua một bên thì người Thổ Phiên có thể tiến quân thần tốc tiến vào đất địa Xuyên Thục.
Chuyện này là điểm trí mạng đối với Kim Phi.
Kim Phi cũng nhìn thấy sự thất vọng của Tiểu Ngọc, y cũng lo lắng cho Lưu Thiết nhưng y lại không dám mềm lòng.
Thế nên nếu cử người đến tiếp viện, thì số lượng người đến tiếp viện phải càng đông hơn lần Bắc phạt trước.
Bởi vì bây giờ xác người dưới thành Du Quan đã chất cao như núi, kẻ địch sẽ càng dễ dàng công thành hơn trước nên việc thủ thành cũng sẽ càng gian nan.
Nhất thời bầu không khí trong thư phòng lặng đi.
Mọi người đều biết cần phải nhanh chóng tìm người tiếp viện thành Du Quan, nhưng ai cũng biết đây là một vấn đề khó nhăn.
Kim Phi sờ cằm đi tới trước bản đồ, trong đầu nhớ lại cách bố trí quân ở mỗi nơi, hy vọng có thể ép ra thêm vài người.
Nhưng sau khi nhìn quanh, cuối cùng y chỉ có thể thở dài bất lực.
Nhân lực ở mỗi nơi đều rất eo hẹp, có thể duy trì được cục diện bây giờ đã là không tệ rồi, thật sự không thể kiếm ra người nữa.
“Hay là bảo Khánh Hâm Nghiêu ca ca đưa quân Uy Thắng tới đó đi?” Cửu công chúa dò hỏi.
Quân Uy Thắng là đội ngũ tinh nhuệ nhất dưới trướng Khánh Hâm Nghiêu, lúc trước cũng có những đóng góp to lớn trong chiến dịch ở dốc Đại Mãng.
Đặc biệt là trong quân Uy Thắng có tiểu đoàn Thiết Hổ, vô cùng dũng mãnh.
Nếu cho quân Uy Thắng đến thành Du Quan, cộng thêm lợi thế vũ khí của Kim Phi, thì nhất định có thể thủ được thành Du Quan.
Tiểu Ngọc nghe vậy, hai mắt lập tức sáng lên.
Nhưng Kim Phi lại lắc đầu, từ chối lời đề nghị Cửu công chúa.
"Quân Uy Thắng phải trấn thủ Tây Xuyên, không thể tùy ý điều động bọn họ, nếu không Thổ Phiên sẽ lợi dụng sơ hở thì hậu quả lại càng nghiêm trọng hơn."
Sở dĩ trước đây thành Tây Xuyên bị công phá, là do Khánh Hâm Nghiêu đưa quân Uy Thắng đi hơn phân nửa làm cho Gada lợi dụng sơ hở.
Khi đó, người dân thành Tây Xuyên không còn một ai, thương vong nặng nề.
Cho dù sau khi Khánh Hâm Nghiêu trở lại đã cố gắng hết sức để di chuyển người dân từ các khu vực xung quanh vào thành, thì bây giờ thành Tây Xuyên vẫn vắng vẻ như cũ, cũng không biết phải mất bao lâu để trở lại sự nhộn nhịp ban đầu.
Thấy Kim Phi không đồng ý, Cửu công chúa cũng không kiên trì nữa.
Tiểu Ngọc mím môi, nhưng cuối cùng lại không nói gì.
Tuy răng cô ấy rất lo lắng cho Lưu Thiết, nhưng cũng biết quyết định của Kim Phi là chính xác.
Do có nhiều khác biệt về địa hình, bề ngoài, văn hóa, ngôn ngữ... nên đội Chung Minh khó có thể thiết lập mật thám ở Thổ Phiên. Cho nên Kim Phi và Cửu công chúa cũng chắc chắn Thổ Phiên đang trong tình trạng hỗn loạn, nhưng cụ thể thế nào lại không rõ lắm.
Lỡ người Thổ Phiên phát hiện Kim Phi đưa quân Uy Thằng đi rồi, rồi xông vào đánh hạ thì làm sao bây giờ?
Thành Du Quan tuy quan trọng nhưng dù sao cũng là một vùng thuộc địa, cho dù mất đi cũng không ảnh hưởng lớn đến Xuyên Thục.
Mà thành Tây Xuyên là cửa ngõ phía Tây của Xuyên Thục, nếu Tây Xuyên bị vứt qua một bên thì người Thổ Phiên có thể tiến quân thần tốc tiến vào đất địa Xuyên Thục.
Chuyện này là điểm trí mạng đối với Kim Phi.
Kim Phi cũng nhìn thấy sự thất vọng của Tiểu Ngọc, y cũng lo lắng cho Lưu Thiết nhưng y lại không dám mềm lòng.