Những người tị cũng rất khó khăn. Nơi họ ẩn náu không có cánh đồng màu mỡ để trồng trọt, hầu hết họ đều phải dựa vào săn bắn để kiếm sống.
Săn bắn rồi bán lại cho những thợ săn có hổ khẩu ở đây thì sẽ bị ép giá rất thấp.
Nếu tự mình đến chợ buôn bán mà gặp phải nha dịch kiểm tra thì xong đời, sẽ bị bắt đi ngay.
Trốn vào trong núi không ra ngoài cũng không được, họ cần những nhu yếu phẩm hàng ngày như muối và vải.
Ngoài việc phải cẩn thận không để nha dịch bắt giữ, còn phải cẩn thận với các động vật trong núi.
Nhất là trẻ con, không có khả năng phòng vệ nguy hiểm thì tỉ lệ chết yểu rất cao.
Mười đứa trẻ tị nạn mà có hai ba đứa có thể sống sót trưởng thành là tốt lắm rồi.
Kể từ khi Kim Phi thành lập công nghiệp ở Kim Xuyên, chiêu mộ công nhân ở khắp nơi, ngày càng có nhiều người tị nạn ra khỏi rừng sâu đến làm việc cho Kim Phi.
Bây giờ các xưởng công nghiệp, thương hội, tiêu cục và núi Thiết Quán của Tây Hà cộng lại đã có hơn cả mười nghìn người kiếm tiền từ Kim Phi.
Nhiều người như thế, chỉ riêng tiền công mỗi ngày thôi đã là một con số rất lớn.
Hơn nữa Kim Phi lại cung cấp đồ ăn, quần áo và các nguyên liệu xây dựng nhà ở miễn phí, số tiền chi ra mỗi ngày ít nhất là mấy trăm lượng bạc.
Quy mô tuyển dụng mà Kim Phi yêu cầu lần này rất lớn, ít nhất còn phải tuyển thêm mấy ngàn người.
Trọng trách lại tăng lên không ít.
Trưởng làng cũng không dám nghĩ Kim Phi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy.
“Trưởng làng, ông không cần lo chuyện tiền bạc, có ta đây rồi”.
Kim Phi nói: “Nhưng ông phải sắp xếp ổn thỏa số người này, trời sắp lạnh rồi, trong làng chúng ta không thể có tình trạng người chết vì lạnh được”.
Chưa kể đến Hắc Đao, nhà máy dệt và thủy tinh sắp ra mắt, chỉ riêng xà phòng thơm thôi, số tiền kiếm được mỗi ngày cũng đủ trang trải chi phí.
Nếu không phải vì muốn tích góp lương thực, cần quá nhiều bạc thì Kim Phi không cần lo đến chuyện tài chính.
“Tiên sinh yên tâm, có không ít nhà ở bên ngoài làng có thể sử dụng, còn lại cũng sắp hoàn thiện, nếu chen chúc một chút thì có thể chứa thêm hai nghìn người nữa”, Triệu Lão Sơn nói.
“Vậy thì tốt”, Kim Phi gật đầu, sau đó nhắc nhở: “Còn một chuyện nữa, phải nhanh chóng điều tra kỹ càng lai lịch của từng người, những người không quen biết ai thì sắp xếp riêng lẻ, quan sát cẩn thận”.
Người ở thời đại này rất ít khi ra ngoài, người trong mười dặm tám thôn đều quen biết nhau, cho dù là người tị nạn cũng sẽ không có chuyện không ai biết mặt, một khi có một người đột ngột xuất hiện thì không thể nào thoát được.
“Ta hiểu rồi, ta sẽ kiểm tra từng người”, Triệu Lão Sơn vội gật đầu, đồng thời kéo trưởng làng Tây Hà: “Lão Lưu, ngươi đi làm việc này với ta”.
Trưởng làng không từ chối, gật đầu nói: “Ừ”.
Mấy ngày sau đó, ông trời cũng chịu thương tình không còn mưa nữa.
Bên ngoài làng Tây Hà, quanh núi Thiết Quán, đỉnh Song Đà cũng có thêm không ít công trường.
Gần một nửa người dân huyện Kim Xuyên đều tụ tập lại ở các công trường này.
Cùng lúc đó thủy tinh cũng sắp được đưa đến kinh thành.
“Lạc Lan cô nương, đây là đơn hàng lần này, cô kiểm lại đi”.
Đường Phi lấy một phong thư trong túi ra đưa cho Lạc Lan.
“Đường đại ca đi đường vất vả rồi, mau đi nghỉ ngơi chút đi”.
Lạc Lan nhận lấy phong thư, cười nói.
Qua một khoảng thời gian trải nghiệm ở kinh thành, Lạc Lan đã trở nên chín chắn, thận trọng hơn, cũng có khí chất hơn, giống con gái nhà quyền quý hơn rất nhiều tiểu thư xuất thân giàu có khác.
“Không vội, Lạc Lan cô nương vẫn nên kiểm hàng trước đi”.
Đường Phi xua tay nói.
Theo quy định, nhân viên hộ tống không được mở phong thư đơn hàng trên đường đi, nếu khi đến nơi mà hàng không đúng thì nhân viên hộ tống phải chịu trách nhiệm.
“Cũng được”.
Thấy Đường Phi nhất quyết như thế, Lạc Lan bèn kiểm tra niêm phong của phong thư, sau đó mở phong bì lấy bản kê khai hàng hóa ra, đưa cho trợ lý kiểm tra hàng.
Nhân lúc này Đường Phi lén gọi Lạc Lan sang một bên: “Lạc Lan cô nương, tiên sinh còn đưa cho cô một bức thư”.
Săn bắn rồi bán lại cho những thợ săn có hổ khẩu ở đây thì sẽ bị ép giá rất thấp.
Nếu tự mình đến chợ buôn bán mà gặp phải nha dịch kiểm tra thì xong đời, sẽ bị bắt đi ngay.
Trốn vào trong núi không ra ngoài cũng không được, họ cần những nhu yếu phẩm hàng ngày như muối và vải.
Ngoài việc phải cẩn thận không để nha dịch bắt giữ, còn phải cẩn thận với các động vật trong núi.
Nhất là trẻ con, không có khả năng phòng vệ nguy hiểm thì tỉ lệ chết yểu rất cao.
Mười đứa trẻ tị nạn mà có hai ba đứa có thể sống sót trưởng thành là tốt lắm rồi.
Kể từ khi Kim Phi thành lập công nghiệp ở Kim Xuyên, chiêu mộ công nhân ở khắp nơi, ngày càng có nhiều người tị nạn ra khỏi rừng sâu đến làm việc cho Kim Phi.
Bây giờ các xưởng công nghiệp, thương hội, tiêu cục và núi Thiết Quán của Tây Hà cộng lại đã có hơn cả mười nghìn người kiếm tiền từ Kim Phi.
Nhiều người như thế, chỉ riêng tiền công mỗi ngày thôi đã là một con số rất lớn.
Hơn nữa Kim Phi lại cung cấp đồ ăn, quần áo và các nguyên liệu xây dựng nhà ở miễn phí, số tiền chi ra mỗi ngày ít nhất là mấy trăm lượng bạc.
Quy mô tuyển dụng mà Kim Phi yêu cầu lần này rất lớn, ít nhất còn phải tuyển thêm mấy ngàn người.
Trọng trách lại tăng lên không ít.
Trưởng làng cũng không dám nghĩ Kim Phi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy.
“Trưởng làng, ông không cần lo chuyện tiền bạc, có ta đây rồi”.
Kim Phi nói: “Nhưng ông phải sắp xếp ổn thỏa số người này, trời sắp lạnh rồi, trong làng chúng ta không thể có tình trạng người chết vì lạnh được”.
Chưa kể đến Hắc Đao, nhà máy dệt và thủy tinh sắp ra mắt, chỉ riêng xà phòng thơm thôi, số tiền kiếm được mỗi ngày cũng đủ trang trải chi phí.
Nếu không phải vì muốn tích góp lương thực, cần quá nhiều bạc thì Kim Phi không cần lo đến chuyện tài chính.
“Tiên sinh yên tâm, có không ít nhà ở bên ngoài làng có thể sử dụng, còn lại cũng sắp hoàn thiện, nếu chen chúc một chút thì có thể chứa thêm hai nghìn người nữa”, Triệu Lão Sơn nói.
“Vậy thì tốt”, Kim Phi gật đầu, sau đó nhắc nhở: “Còn một chuyện nữa, phải nhanh chóng điều tra kỹ càng lai lịch của từng người, những người không quen biết ai thì sắp xếp riêng lẻ, quan sát cẩn thận”.
Người ở thời đại này rất ít khi ra ngoài, người trong mười dặm tám thôn đều quen biết nhau, cho dù là người tị nạn cũng sẽ không có chuyện không ai biết mặt, một khi có một người đột ngột xuất hiện thì không thể nào thoát được.
“Ta hiểu rồi, ta sẽ kiểm tra từng người”, Triệu Lão Sơn vội gật đầu, đồng thời kéo trưởng làng Tây Hà: “Lão Lưu, ngươi đi làm việc này với ta”.
Trưởng làng không từ chối, gật đầu nói: “Ừ”.
Mấy ngày sau đó, ông trời cũng chịu thương tình không còn mưa nữa.
Bên ngoài làng Tây Hà, quanh núi Thiết Quán, đỉnh Song Đà cũng có thêm không ít công trường.
Gần một nửa người dân huyện Kim Xuyên đều tụ tập lại ở các công trường này.
Cùng lúc đó thủy tinh cũng sắp được đưa đến kinh thành.
“Lạc Lan cô nương, đây là đơn hàng lần này, cô kiểm lại đi”.
Đường Phi lấy một phong thư trong túi ra đưa cho Lạc Lan.
“Đường đại ca đi đường vất vả rồi, mau đi nghỉ ngơi chút đi”.
Lạc Lan nhận lấy phong thư, cười nói.
Qua một khoảng thời gian trải nghiệm ở kinh thành, Lạc Lan đã trở nên chín chắn, thận trọng hơn, cũng có khí chất hơn, giống con gái nhà quyền quý hơn rất nhiều tiểu thư xuất thân giàu có khác.
“Không vội, Lạc Lan cô nương vẫn nên kiểm hàng trước đi”.
Đường Phi xua tay nói.
Theo quy định, nhân viên hộ tống không được mở phong thư đơn hàng trên đường đi, nếu khi đến nơi mà hàng không đúng thì nhân viên hộ tống phải chịu trách nhiệm.
“Cũng được”.
Thấy Đường Phi nhất quyết như thế, Lạc Lan bèn kiểm tra niêm phong của phong thư, sau đó mở phong bì lấy bản kê khai hàng hóa ra, đưa cho trợ lý kiểm tra hàng.
Nhân lúc này Đường Phi lén gọi Lạc Lan sang một bên: “Lạc Lan cô nương, tiên sinh còn đưa cho cô một bức thư”.