Ông ta nói như vậy. Kim Phi lập tức hiểu ra.
Trước kia Đại Khang ngoài thu thuế thân còn thu cả thuế đất.
Thuế đất sẽ được tính theo số ruộng được giao, hơn một nửa số thu hoạch từ một mẫu đất sẽ được giao cho triều đình.
Nơi này hoang vu hẻo lánh, quan thu thuế sẽ không đến đây, bọn họ lén đến đây khai hoang, sẽ có thể trốn thuế.
Đây cũng là lý do tại sao, người ta sống ở một số nơi cực kỳ xa xôi.
“Kim tiên sinh yên tâm, khi quay về chúng ta sẽ khai báo đất này cho quan phủ, hơn nữa chúng ta sẽ cố gắng hết sức để bù đắp số thuế phải nộp!”
Người đàn ông trung niên nói tiếp: “Chẳng qua là… chẳng qua là… có thể phải đợi một hai năm!”
Những người khác đều cảm thấy áy náy nhìn Kim Phi.
Thời phong kiến, công thương còn lạc hậu, nguồn thu nhập chính của triều đình là từ thuế nông nghiệp, hình phạt trốn thuế cũng rất nặng.
Quan viên có quyền còn dám lợi dụng sơ hở, chứ người bình thường nếu dám lợi dụng sơ hở, một khi bị phát hiện thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Nếu Kim Phi thật sự truy cứu, thậm chí có thể đầy bọn họ đến biên cương làm bia đỡ đạn.
“Thuế còn dữ hơn hổ!”
Kim Phi cảm thán, sau đó vỗ vai người đàn ông trung niên, nói: “Việc đã xong thì không nói, việc xong rồi thì không khiển trách, chuyện đã qua thì cho qua đi, quả thật trước kia thu thuế quá nặng, không nói nữa, quay về báo cáo thửa đất này với quan phủ là được!”
Dân chúng đứng đối diện nghe vậy, hai mắt lập tức sáng lên, tất cả đều quỳ xuống lạy Kim Phi.
“Cảm ơn tiên sinh! Cảm ơn tiên sinh!”
“Kim tiên sinh đúng là ân nhân cứu mạng của chúng ta!”
Chính sách mới mới chỉ được thực hiện một năm, nếu tính theo chính sách thuế trước đây thì số thuế họ phải nộp cho những thửa ruộng họ khai hoang là khoản tiền rất lớn.
Mặc dù có chính sách công cuộc ra công cứu giúp, nhưng hiện tại bọn họ cũng chỉ đủ năm mà thôi, nếu Kim Phi thật sự yêu cầu bọn họ nộp thuế, dù có bán hết vợ con cũng không đủ tiền.
Kim Phi nói không cần nộp khoản thuế lúc trước, với bọn họ mà nói, đây chính là âm thanh của thiên nhiên.
“Đứng lên đi! Mau đứng lên! Bây giờ không được quỳ dập đầu!”
Kim Phi đang chuẩn bị đưa tay kéo người đàn ông trung niên đứng lên, nhưng bị Thiết Chùy cướp trước một bước, dẫn đội hộ vệ kéo người dân đứng lên.
Nhìn mọi người cảm kích, Kim Phi không khỏi lộ ra vẻ suy tư.
Khi chính sách mới được đề ra, y chưa từng nghĩ đến vấn đề khai hoang này.
“Sao không khích lệ người dân khai hoang chứ?” Kim Phi tự nghĩ.
Mặc dù y đã yêu cầu Ngụy Đại Đồng gây trồng giống tốt, còn phái thuyền bọc thép đến châu Mỹ để tìm các loại cây trồng có năng suất cao như khoai tây, khoai lang, ngô… nhưng dù là loại nào, cũng cần phải có thời gian, hơn nữa có thể thành công hay không còn chưa biết được.
Nước xa không cứu được lửa gần, người dân cần được ăn cơm, trước khi gây trồng và phát triển rộng rãi giống tốt, dân chúng chỉ có thể trồng các loại lương thực cũ.