“Kim tiên sinh, ta thay mặt các huynh đệ đã hi sinh, cảm ơn đại ơn đại đức của ngài!”
Đô úy Tiêu trịnh trọng hành lễ với Kim Phi.
“Là một bách tính của quận Quảng Nguyên, đây là việc ta nên làm mà”.
Kim Phi vội vàng đỡ đô úy Tiêu dậy.
“Đúng rồi Kim tiên sinh, hai ngày nay quận trưởng đại nhân ở cổng thành đợi ngài, vừa mới quay về không lâu, trước khi đi có dặn dò ta, khi ngài quay về xin hãy lập tức tới phủ quận trưởng một chuyến, ông ấy tìm ngài có việc quan trọng”.
Bất giác, cách xưng hô của đô úy Tiêu đối với Kim Phi đã thay đổi.
“Quận trưởng đại nhân tìm ta?”, Kim Phi hỏi: “Ông ấy có nói có chuyện gì không?”
“Không nói, tuy nhiên ta đoán có lẽ có liên quan đến xung đột ở cổng thành lần này”.
Đô úy Tiêu nhỏ giọng nói.
“Được, ta biết rồi, lập tức tới đó”.
Kim Phi gật đầu, dẫn đám người Đường Tiểu Bắc và Khánh Mộ Lam rời đi.
“Tiên sinh, còn nhà họ Chu thì xử lý thế nào?”
Khánh Mộ Lam cưỡi ngựa nhanh hơn đuổi theo Kim Phi.
Lần này nhà họ Chu mặc dù không động tay trực tiếp vào việc bắt cóc Đường Tiểu Bắc, nhưng vợ của Chu Trường Lâm đã vạch ra kế hoạch trả thù, chỉ là tạm thời chưa ra tay thì đã bị Chu Văn Viên giành trước một bước mà thôi.
Theo thương lượng của Khánh Mộ Lam và Kim Phi trước đó, đợi Trương Lương dẫn theo đại đội làng Tây Hà tới thì sẽ ra tay với nhà họ Chu.
“Chuyện này chưa cần vội, ta đi xem quận trưởng tìm ta có chuyện gì đã, khi nào quay về thì nói tiếp”.
Kim Phi nhìn Trương Lương ở phía sau, nói: “Lương ca, huynh quản thuộc hạ bên dưới cho thật kỹ, ta chưa quay về thì ngoan ngoãn ở trong viện tử chờ cho ta, không ai được phép ra ngoài”.
Chiến mã mà Trương Lương mang tới mặc dù đã bị lp trưng dụng cho đám người Khánh Mộ Lam, A Mai mấy con, nhưng Trương Lương dù sao cũng là thủ lĩnh cựu binh, ngựa của anh ấy sẽ không bị trưng dụng, bây giờ những người vẫn đang trên đường tới đa phần đều là những cựu binh và binh lính nữ.
Trương Lương nói rằng để bọn họ luyện tập việt dã đường dài.
Những tiểu đội trưởng như Thiết Ngưu, Đại Tráng thì đều cưỡi ngựa cùng Kim Phi quay về. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đông À, Hạ Lạnh
2. Đoạn Ký Ức Bị Đánh Mất
3. Thiếu Niên Tai Mèo Của Nàng
4. Không Hẹn Mà Đến
=====================================
Dù sao phần lớn binh lính đều đang ở Quảng Nguyên, cần bọn họ quay lại để dẫn dắt.
Tuy nhiên Trương Lương rất không hài lòng với biểu hiện của Đại Lưu ở Quảng Nguyên, vì vậy để hắn trong đội đi bộ, tăng thêm trọng lượng 10 cân coi như một hình phạt.
“Rõ!”
Trương Lương gật đầu đồng ý.
Đến ngã tư, Kim Phi bảo Khánh Mộ Lam đưa Đường Tiểu Bắc quay về quán trọ trước còn mình dẫn theo hai cựu binh thân thủ tốt đi tới phủ quận trưởng.
Vừa vào cửa liền nhìn thấy Ngụy lang trung tức giận đi ra từ phủ.
Nhìn thấy Kim Phi liền hừ lạnh một tiếng, bê hòm thuốc nhỏ rời đi.
Cách đó không xa lão quận trưởng lắc đầu cười khổ.
Kim Phi quay đầu lại nhìn bóng lưng của lão lang trung.
Đô úy Tiêu trịnh trọng hành lễ với Kim Phi.
“Là một bách tính của quận Quảng Nguyên, đây là việc ta nên làm mà”.
Kim Phi vội vàng đỡ đô úy Tiêu dậy.
“Đúng rồi Kim tiên sinh, hai ngày nay quận trưởng đại nhân ở cổng thành đợi ngài, vừa mới quay về không lâu, trước khi đi có dặn dò ta, khi ngài quay về xin hãy lập tức tới phủ quận trưởng một chuyến, ông ấy tìm ngài có việc quan trọng”.
Bất giác, cách xưng hô của đô úy Tiêu đối với Kim Phi đã thay đổi.
“Quận trưởng đại nhân tìm ta?”, Kim Phi hỏi: “Ông ấy có nói có chuyện gì không?”
“Không nói, tuy nhiên ta đoán có lẽ có liên quan đến xung đột ở cổng thành lần này”.
Đô úy Tiêu nhỏ giọng nói.
“Được, ta biết rồi, lập tức tới đó”.
Kim Phi gật đầu, dẫn đám người Đường Tiểu Bắc và Khánh Mộ Lam rời đi.
“Tiên sinh, còn nhà họ Chu thì xử lý thế nào?”
Khánh Mộ Lam cưỡi ngựa nhanh hơn đuổi theo Kim Phi.
Lần này nhà họ Chu mặc dù không động tay trực tiếp vào việc bắt cóc Đường Tiểu Bắc, nhưng vợ của Chu Trường Lâm đã vạch ra kế hoạch trả thù, chỉ là tạm thời chưa ra tay thì đã bị Chu Văn Viên giành trước một bước mà thôi.
Theo thương lượng của Khánh Mộ Lam và Kim Phi trước đó, đợi Trương Lương dẫn theo đại đội làng Tây Hà tới thì sẽ ra tay với nhà họ Chu.
“Chuyện này chưa cần vội, ta đi xem quận trưởng tìm ta có chuyện gì đã, khi nào quay về thì nói tiếp”.
Kim Phi nhìn Trương Lương ở phía sau, nói: “Lương ca, huynh quản thuộc hạ bên dưới cho thật kỹ, ta chưa quay về thì ngoan ngoãn ở trong viện tử chờ cho ta, không ai được phép ra ngoài”.
Chiến mã mà Trương Lương mang tới mặc dù đã bị lp trưng dụng cho đám người Khánh Mộ Lam, A Mai mấy con, nhưng Trương Lương dù sao cũng là thủ lĩnh cựu binh, ngựa của anh ấy sẽ không bị trưng dụng, bây giờ những người vẫn đang trên đường tới đa phần đều là những cựu binh và binh lính nữ.
Trương Lương nói rằng để bọn họ luyện tập việt dã đường dài.
Những tiểu đội trưởng như Thiết Ngưu, Đại Tráng thì đều cưỡi ngựa cùng Kim Phi quay về. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đông À, Hạ Lạnh
2. Đoạn Ký Ức Bị Đánh Mất
3. Thiếu Niên Tai Mèo Của Nàng
4. Không Hẹn Mà Đến
=====================================
Dù sao phần lớn binh lính đều đang ở Quảng Nguyên, cần bọn họ quay lại để dẫn dắt.
Tuy nhiên Trương Lương rất không hài lòng với biểu hiện của Đại Lưu ở Quảng Nguyên, vì vậy để hắn trong đội đi bộ, tăng thêm trọng lượng 10 cân coi như một hình phạt.
“Rõ!”
Trương Lương gật đầu đồng ý.
Đến ngã tư, Kim Phi bảo Khánh Mộ Lam đưa Đường Tiểu Bắc quay về quán trọ trước còn mình dẫn theo hai cựu binh thân thủ tốt đi tới phủ quận trưởng.
Vừa vào cửa liền nhìn thấy Ngụy lang trung tức giận đi ra từ phủ.
Nhìn thấy Kim Phi liền hừ lạnh một tiếng, bê hòm thuốc nhỏ rời đi.
Cách đó không xa lão quận trưởng lắc đầu cười khổ.
Kim Phi quay đầu lại nhìn bóng lưng của lão lang trung.