“Giờ có là gì, tương lai sẽ có nhiều thứ mới xuất hiện hơn!"
Kim Phi vừa cười vừa nói: "Đến lúc đó, tăng ca trong đêm cũng không cần đốt lửa, đóng thuyền cũng không cần phiền phức như bây giời"
"Tăng ca trong đêm không cần đốt lửa, vậy đốt cái gì chứ? Đốt dầu hỏa sao?"
Khánh Mộ Lam tò mò hỏi: "Mặc dù lửa của dầu hỏa lớn, nhưng đốt không lâu, gỗ vẫn chịu lửa tốt hơn, có lời hơn!"
“Sau này cô sẽ biết!" Kim Phi cười, không giải thích.
Thật ra Kim Phi đã sớm nghĩ đến chuyện phát triển điện lực, nhưng kỹ thuật công nghiệp của Đại Khang lúc trước quá lạc hậu, ngay cả ổ trục cũng không có, càng không cần nghĩ đến chuyện làm máy phát điện.
Hiện giờ xưởng luyện gang phát triển, đã miễn cưỡng đạt được điều kiện cơ bản để sản xuất máy phát điện và động cơ điện.
Nhưng trong hệ thống điện lực không chỉ cần máy phát điện và động cơ điện, còn có rất nhiều khâu khác.
Trong đó, chuyện làm cho Kim Phi đau đầu nhất chính là chuyển vận và lưu trữ.
Đặc biệt là khâu vận chuyển.
Với năng lực đào quặng của Xuyên Thục hiện giờ, chế tạo. dây điện cần các loại kim loại đồng, nhôm vân vân, miễn cưỡng cũng có thể làm ra một chút, nhưng vật chất cách điện bọc bên ngoài dây điện lại làm cho Kim Phi thấy khó khăn.
Kiếp trước phổ biến dùng vỏ nhựa plastic cách biệt, là sản phẩm hợp chất tiêu chuẩn được tạo ra từ ngành công nghiệp dầu khí, muốn chế tạo nhựa plastic, trước hết phải phát triển công nghiệp dầu khí.
Kim Phi mới đi đến thế giới này hơn hai năm, muốn đi xong quãng đường mà toàn bộ thế giới phương tây phải tốn mấy chục năm mới đi xong ở kiếp trước, quả thực chính là nói chuyện viển vông.
Tuy nhiên dầu hỏa là huyết dịch để phát triển công nghiệp, cũng là nguồn năng lượng mà Kim Phi không thể bỏ qua được nếu muốn phát triển.
Cho nên, sau khi Trung Nguyên bình định, Kim Phi sẽ lập. tức đi tìm mỏ dầu, khai thác dâu hỏa, phát triển công nghiệp dầu hỏa.
Kim Phi tin tưởng, sẽ có đèn điện, cũng sẽ có hàn điện.
Thời gian gần đây, bởi vì đốt lửa trong đêm, đã xảy ra hoả hoạn hai lần.
Mặc dù lần nào cũng được đội tuần tra kịp thời dập tắt, nhưng cũng nói rõ tính nguy hiểm của đống lửa.
Đến khi có đèn điện, tăng ca trong đêm cũng không cần đốt lửa trại nữa.
Có loa điện, sau này mở đại hội cũng không cần hét khản cả họng nữa.
Đóng thuyền cũng không cần mất nhiều công đoạn làm việc để bịt kín như vậy nữa, dùng máy hàn điện hàn thép tấm, tốc độ vừa nhanh, mà còn bịt kín chắc chắn.
Kim Phi nghĩ thôi đã cảm thấy tuyệt vời. Kiếp trước, có thể thấy đồ điện ở khắp nơi, có lúc không cảm thấy gì, nhưng hiện giờ không có, Kim Phi mới biết không có đồ điện bất tiện cỡ nào.
Giống như khi cơ thể mọi người khỏe mạnh, cảm thấy bình thường, chỉ có khi bị bệnh mới có thể ý thức được, thì ra không bị bệnh lại thư thái như vậy.
"Tiên sinh, nhóm ván gỗ đầu tiên đã được đưa đến xưởng số hai, chúng ta đi tới xưởng số hai xem một chút đi."
Khánh Mộ Lam cắt đứt tưởng tượng tươi đẹp về tương lai của Kim Phi.
Lúc ở Xuyên Thục, Khánh Mộ Lam vẫn muốn Khánh Hâm Nghiêu sắp xếp một ít chuyện cho cô ấy làm, nhưng Khánh Hâm Nghiêu cảm thấy cô ấy là một cô gái, ra mặt lộ diện không tốt lắm, thế nên mãi không đồng ý.
Cũng bởi vì nguyên nhân này mà hiện giờ càng ngày. Khánh Mộ Lam càng không thích về Xuyên Thục, phần lớn thời gian đều ở xung quanh Kim Phi.
Mà Kim Phi cũng không khiến cô ấy thất vọng, sau khi đến Đông Hải, sắp xếp cho cô ấy không ít công việc.
Xưởng đóng thuyền mới liên quan đến sản xuất lượng lớn thuyền đánh cá, cũng liên quan đến vùng quy hoạch quan trọng của Kim Phi và Cửu công chúa.
Kim Phi giao công việc quan trọng như vậy cho cô ấy, mặc dù để cô ấy và Mãn Thương cùng nhau phụ trách, nhưng Khánh Mộ Lam có cảm giác được tin tưởng, trong lòng cũng âm thầm quyết định, không thể phụ sự tin tưởng của Kim Phi.
Cho nên dù có khổ có mệt mỏi hơn, thì cô ấy cũng không phàn nàn, vẫn luôn cố gắng làm việc.
Kim Phi vừa cười vừa nói: "Đến lúc đó, tăng ca trong đêm cũng không cần đốt lửa, đóng thuyền cũng không cần phiền phức như bây giời"
"Tăng ca trong đêm không cần đốt lửa, vậy đốt cái gì chứ? Đốt dầu hỏa sao?"
Khánh Mộ Lam tò mò hỏi: "Mặc dù lửa của dầu hỏa lớn, nhưng đốt không lâu, gỗ vẫn chịu lửa tốt hơn, có lời hơn!"
“Sau này cô sẽ biết!" Kim Phi cười, không giải thích.
Thật ra Kim Phi đã sớm nghĩ đến chuyện phát triển điện lực, nhưng kỹ thuật công nghiệp của Đại Khang lúc trước quá lạc hậu, ngay cả ổ trục cũng không có, càng không cần nghĩ đến chuyện làm máy phát điện.
Hiện giờ xưởng luyện gang phát triển, đã miễn cưỡng đạt được điều kiện cơ bản để sản xuất máy phát điện và động cơ điện.
Nhưng trong hệ thống điện lực không chỉ cần máy phát điện và động cơ điện, còn có rất nhiều khâu khác.
Trong đó, chuyện làm cho Kim Phi đau đầu nhất chính là chuyển vận và lưu trữ.
Đặc biệt là khâu vận chuyển.
Với năng lực đào quặng của Xuyên Thục hiện giờ, chế tạo. dây điện cần các loại kim loại đồng, nhôm vân vân, miễn cưỡng cũng có thể làm ra một chút, nhưng vật chất cách điện bọc bên ngoài dây điện lại làm cho Kim Phi thấy khó khăn.
Kiếp trước phổ biến dùng vỏ nhựa plastic cách biệt, là sản phẩm hợp chất tiêu chuẩn được tạo ra từ ngành công nghiệp dầu khí, muốn chế tạo nhựa plastic, trước hết phải phát triển công nghiệp dầu khí.
Kim Phi mới đi đến thế giới này hơn hai năm, muốn đi xong quãng đường mà toàn bộ thế giới phương tây phải tốn mấy chục năm mới đi xong ở kiếp trước, quả thực chính là nói chuyện viển vông.
Tuy nhiên dầu hỏa là huyết dịch để phát triển công nghiệp, cũng là nguồn năng lượng mà Kim Phi không thể bỏ qua được nếu muốn phát triển.
Cho nên, sau khi Trung Nguyên bình định, Kim Phi sẽ lập. tức đi tìm mỏ dầu, khai thác dâu hỏa, phát triển công nghiệp dầu hỏa.
Kim Phi tin tưởng, sẽ có đèn điện, cũng sẽ có hàn điện.
Thời gian gần đây, bởi vì đốt lửa trong đêm, đã xảy ra hoả hoạn hai lần.
Mặc dù lần nào cũng được đội tuần tra kịp thời dập tắt, nhưng cũng nói rõ tính nguy hiểm của đống lửa.
Đến khi có đèn điện, tăng ca trong đêm cũng không cần đốt lửa trại nữa.
Có loa điện, sau này mở đại hội cũng không cần hét khản cả họng nữa.
Đóng thuyền cũng không cần mất nhiều công đoạn làm việc để bịt kín như vậy nữa, dùng máy hàn điện hàn thép tấm, tốc độ vừa nhanh, mà còn bịt kín chắc chắn.
Kim Phi nghĩ thôi đã cảm thấy tuyệt vời. Kiếp trước, có thể thấy đồ điện ở khắp nơi, có lúc không cảm thấy gì, nhưng hiện giờ không có, Kim Phi mới biết không có đồ điện bất tiện cỡ nào.
Giống như khi cơ thể mọi người khỏe mạnh, cảm thấy bình thường, chỉ có khi bị bệnh mới có thể ý thức được, thì ra không bị bệnh lại thư thái như vậy.
"Tiên sinh, nhóm ván gỗ đầu tiên đã được đưa đến xưởng số hai, chúng ta đi tới xưởng số hai xem một chút đi."
Khánh Mộ Lam cắt đứt tưởng tượng tươi đẹp về tương lai của Kim Phi.
Lúc ở Xuyên Thục, Khánh Mộ Lam vẫn muốn Khánh Hâm Nghiêu sắp xếp một ít chuyện cho cô ấy làm, nhưng Khánh Hâm Nghiêu cảm thấy cô ấy là một cô gái, ra mặt lộ diện không tốt lắm, thế nên mãi không đồng ý.
Cũng bởi vì nguyên nhân này mà hiện giờ càng ngày. Khánh Mộ Lam càng không thích về Xuyên Thục, phần lớn thời gian đều ở xung quanh Kim Phi.
Mà Kim Phi cũng không khiến cô ấy thất vọng, sau khi đến Đông Hải, sắp xếp cho cô ấy không ít công việc.
Xưởng đóng thuyền mới liên quan đến sản xuất lượng lớn thuyền đánh cá, cũng liên quan đến vùng quy hoạch quan trọng của Kim Phi và Cửu công chúa.
Kim Phi giao công việc quan trọng như vậy cho cô ấy, mặc dù để cô ấy và Mãn Thương cùng nhau phụ trách, nhưng Khánh Mộ Lam có cảm giác được tin tưởng, trong lòng cũng âm thầm quyết định, không thể phụ sự tin tưởng của Kim Phi.
Cho nên dù có khổ có mệt mỏi hơn, thì cô ấy cũng không phàn nàn, vẫn luôn cố gắng làm việc.