Sau khi Tạ Hỉ Quang bị Cửu công chúa giết chết, Đường Tiểu Bắc cũng không để Chung Linh Nhi quay về Quảng Nguyên mà bảo cô ấy đến Tây Xuyên hỗ trợ Kim Phi.
Sản nghiệp dưới trướng càng nhiều hơn, việc của Kim Phi cũng nhiều hơn, thường xuyên vướng vào mấy chuyện vặt vãnh.
Công việc của Chung Linh Nhi là giúp Kim Phi giải quyết mấy chuyện vặt vãnh đó, dựa theo mức độ nặng nhẹ của vụ việc mà viết thành một danh sách gửi cho Kim Phi.
Nói trắng ra là hiện tại cô ấy đang làm trợ lý riêng của Kim Phi.
Mặc dù Chung Linh Nhi mới đến đây không lâu, vẫn đang ở trong giai đoạn làm quen với công việc, nhưng Kim Phi đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Ví dụ như bây giờ, Kim Phi hoàn toàn không biết được thương hội Kim Xuyên có bao nhiêu chi nhánh, bao nhiêu nhân viên, nhưng y chỉ cần nói ý tưởng của Chu Linh Lung ra là Chung Linh Nhi đã hiểu ý Kim Phi rồi.
Cô ấy suy nghĩ rồi trả lời: “Hiện tại, ở mỗi một huyện phủ ở Xuyên Thục đều có một chỉ nhánh của thương hội chúng ta, mỗi chỉ nhánh sẽ tạm thời điều đi vài người đến hỗ trợ tiền trang, nên vấn đề này không lớn lắm.”
“Tất cả huyện phủ ở Xuyên Thục đều có chỉ nhánh sao?” Kim Phi sửng sốt.
Y không biết thương hội đã phát triển đến quy mô như thế.
Nhưng y lại ngay lập tức hiểu ra.
Bây giờ xà phòng thơm đã trở thành đồ dùng thiết yếu trong tất cả các thanh lâu, huyện phủ nào cũng có thanh lâu, thanh lâu nào cũng cần có xà phòng thơm, tất nhiên là huyện phủ nào cũng sẽ có chỉ nhánh của thương hội Kim Xuyên.
“Nếu đã như thế, hai người hãy trao đổi với nhau, ưu tiên tất cả vào việc cứu trợ thiên tai, để thương hội hợp tác hết sức về mọi phương diện.
Kim Phi dặn dò.
“Đã rõ!”
Chung Linh Nhi gật đầu đồng ý.
Chu Trần Thị thấy họ đã nói xong, bước lên một bước nói: “Tiên sinh, bà già này cũng có chuyện cần nói.”
“Nương nương cứ nói." Kim Phi quay đầu lại, nghiêm túc nhìn Chu Trần Thị.
“Mấy ngày nay ta đã đi cùng Linh Lung đến rất nhiều nơi, đến nhiều kho lương thực, dò hỏi tình hình bảo quản lương thực ở các địa phương.”
Chu Trần Thị nói: “Hiện tại chúng ta chỉ ra quá nhiều, số lương thực đưa ra mỗi ngày nhiều vô số kể, ta còn nghe nói, các buổi đấu giá gần đây ở kinh thành luôn bị đàn áp, giá lương thực ở Giang Nam vẫn luôn tăng lên, hiện tại ngài lại mở rộng quy mô tiền trang cho vay, ta sợ rằng ngài và điện hạ sẽ không có đủ lương thực để chống đỡ đến vụ mùa sang năm.”
“Vấn đề nương nương đề cập đến đúng là có tồn tại, nhưng không có cách nào khác, trước mắt cứ để cho người dân sống sót qua mùa đông rồi hằng tính.”
Kim Phi läc đầu, bất lực nói: “Chuyện lương thực này, ta và điện hạ sẽ tiếp tục nghĩ cách.”
Y hiểu hàm ý trong lời nói của Chu Trần Thị.
Phạm vi gặp thiên tai ở Xuyên Thục năm nay quá lớn, lương thực mà y và Cửu công chúa mang đến hoàn toàn không có cách nào cứu trợ toàn bộ người dân ở Xuyên Thục.
Nếu cố chấp mở rộng khu vực cứu trợ thiên tai, có thể thương hội Kim Xuyên sẽ hết sạch lương thực trước khi có lương thực vào năm sau.
Đến lúc đó thời kỳ giáp vụ, người dân vẫn sex hải chết đói.
Khi đó, mọi thứ Kim Phi đang làm bây giờ đều thành công cốc.
Hàm ý trong lời nói của Chu Trần Thị chính là không cần phải cứu nhiều người như thế, như kiểu chỉ cần cứu trợ ba bốn quận thôi, nếu như thế là sẽ đủ lương thực ăn đến năm sau.
Thực ra Kim Phi cũng đã từng nghĩ đến vấn đề này.
Tình hình hiện tại ở kinh thành, y cũng đã đoán được từ trước.
Cửu công chúa giết nhiều tên quyền quý cùng một lúc như thế, chỉ nhánh thương hội Kim Xuyên ở kinh thành và hội đấu giá nhất định sẽ bị nhằm vào.
Vì vậy trước khi hành động, Kim Phi đã thông báo cho. đám người Lạc Lan chuẩn bị rút lui.
Kim Phi cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý hội đấu giá và cửa hàng tiêu cục sẽ bị chuyển đi.
Kết quả, nhà họ Khánh nỗ lực hơn những gì Kim Phi mong đợi, cứng rằn bảo vệ thương hội.
Chỉ là hội đấu giá và thương hội chủ yếu làm ăn với nhà có tiền, sau khi đắc tội với nhà quyền quý, chuyện làm ăn tự khắc tuột dốc không phanh.
Ngay cả các nhà buôn giàu có cũng không dám qua lại vì sợ đắc tội với nhà quyền quý.
Kinh thành là nơi giàu có và đông đúc nhất Đại Khang, thương hội ở kinh thành vẫn luôn là máy rút tiền của Kim Phi, tháng nào cũng mang lại một khoản kếch xù.
Bây giờ khoản thu nhập này không còn nữa.
Còn ở Giang Nam, người có thể mua được Thủy Ngọc cũng chỉ có nhiêu đó, sau khi bán được vài tháng, doanh số Thủy Ngọc bán ra cũng bắt đầu lao dốc.
Mà lỗ hổng lương thực ở Xuyên Thục ngày càng lớn.
Đây chính là những khó khăn Kim Phi khó lòng tránh khỏi.
Sau khi tiễn Chu Linh Lung đi, Kim Phi dẫn Đại Lưu đến sân nhỏ cách vách.
Y không để ý đến Thấm Nhi đang canh cửa mà đi thẳng vào trong.
Sản nghiệp dưới trướng càng nhiều hơn, việc của Kim Phi cũng nhiều hơn, thường xuyên vướng vào mấy chuyện vặt vãnh.
Công việc của Chung Linh Nhi là giúp Kim Phi giải quyết mấy chuyện vặt vãnh đó, dựa theo mức độ nặng nhẹ của vụ việc mà viết thành một danh sách gửi cho Kim Phi.
Nói trắng ra là hiện tại cô ấy đang làm trợ lý riêng của Kim Phi.
Mặc dù Chung Linh Nhi mới đến đây không lâu, vẫn đang ở trong giai đoạn làm quen với công việc, nhưng Kim Phi đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Ví dụ như bây giờ, Kim Phi hoàn toàn không biết được thương hội Kim Xuyên có bao nhiêu chi nhánh, bao nhiêu nhân viên, nhưng y chỉ cần nói ý tưởng của Chu Linh Lung ra là Chung Linh Nhi đã hiểu ý Kim Phi rồi.
Cô ấy suy nghĩ rồi trả lời: “Hiện tại, ở mỗi một huyện phủ ở Xuyên Thục đều có một chỉ nhánh của thương hội chúng ta, mỗi chỉ nhánh sẽ tạm thời điều đi vài người đến hỗ trợ tiền trang, nên vấn đề này không lớn lắm.”
“Tất cả huyện phủ ở Xuyên Thục đều có chỉ nhánh sao?” Kim Phi sửng sốt.
Y không biết thương hội đã phát triển đến quy mô như thế.
Nhưng y lại ngay lập tức hiểu ra.
Bây giờ xà phòng thơm đã trở thành đồ dùng thiết yếu trong tất cả các thanh lâu, huyện phủ nào cũng có thanh lâu, thanh lâu nào cũng cần có xà phòng thơm, tất nhiên là huyện phủ nào cũng sẽ có chỉ nhánh của thương hội Kim Xuyên.
“Nếu đã như thế, hai người hãy trao đổi với nhau, ưu tiên tất cả vào việc cứu trợ thiên tai, để thương hội hợp tác hết sức về mọi phương diện.
Kim Phi dặn dò.
“Đã rõ!”
Chung Linh Nhi gật đầu đồng ý.
Chu Trần Thị thấy họ đã nói xong, bước lên một bước nói: “Tiên sinh, bà già này cũng có chuyện cần nói.”
“Nương nương cứ nói." Kim Phi quay đầu lại, nghiêm túc nhìn Chu Trần Thị.
“Mấy ngày nay ta đã đi cùng Linh Lung đến rất nhiều nơi, đến nhiều kho lương thực, dò hỏi tình hình bảo quản lương thực ở các địa phương.”
Chu Trần Thị nói: “Hiện tại chúng ta chỉ ra quá nhiều, số lương thực đưa ra mỗi ngày nhiều vô số kể, ta còn nghe nói, các buổi đấu giá gần đây ở kinh thành luôn bị đàn áp, giá lương thực ở Giang Nam vẫn luôn tăng lên, hiện tại ngài lại mở rộng quy mô tiền trang cho vay, ta sợ rằng ngài và điện hạ sẽ không có đủ lương thực để chống đỡ đến vụ mùa sang năm.”
“Vấn đề nương nương đề cập đến đúng là có tồn tại, nhưng không có cách nào khác, trước mắt cứ để cho người dân sống sót qua mùa đông rồi hằng tính.”
Kim Phi läc đầu, bất lực nói: “Chuyện lương thực này, ta và điện hạ sẽ tiếp tục nghĩ cách.”
Y hiểu hàm ý trong lời nói của Chu Trần Thị.
Phạm vi gặp thiên tai ở Xuyên Thục năm nay quá lớn, lương thực mà y và Cửu công chúa mang đến hoàn toàn không có cách nào cứu trợ toàn bộ người dân ở Xuyên Thục.
Nếu cố chấp mở rộng khu vực cứu trợ thiên tai, có thể thương hội Kim Xuyên sẽ hết sạch lương thực trước khi có lương thực vào năm sau.
Đến lúc đó thời kỳ giáp vụ, người dân vẫn sex hải chết đói.
Khi đó, mọi thứ Kim Phi đang làm bây giờ đều thành công cốc.
Hàm ý trong lời nói của Chu Trần Thị chính là không cần phải cứu nhiều người như thế, như kiểu chỉ cần cứu trợ ba bốn quận thôi, nếu như thế là sẽ đủ lương thực ăn đến năm sau.
Thực ra Kim Phi cũng đã từng nghĩ đến vấn đề này.
Tình hình hiện tại ở kinh thành, y cũng đã đoán được từ trước.
Cửu công chúa giết nhiều tên quyền quý cùng một lúc như thế, chỉ nhánh thương hội Kim Xuyên ở kinh thành và hội đấu giá nhất định sẽ bị nhằm vào.
Vì vậy trước khi hành động, Kim Phi đã thông báo cho. đám người Lạc Lan chuẩn bị rút lui.
Kim Phi cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý hội đấu giá và cửa hàng tiêu cục sẽ bị chuyển đi.
Kết quả, nhà họ Khánh nỗ lực hơn những gì Kim Phi mong đợi, cứng rằn bảo vệ thương hội.
Chỉ là hội đấu giá và thương hội chủ yếu làm ăn với nhà có tiền, sau khi đắc tội với nhà quyền quý, chuyện làm ăn tự khắc tuột dốc không phanh.
Ngay cả các nhà buôn giàu có cũng không dám qua lại vì sợ đắc tội với nhà quyền quý.
Kinh thành là nơi giàu có và đông đúc nhất Đại Khang, thương hội ở kinh thành vẫn luôn là máy rút tiền của Kim Phi, tháng nào cũng mang lại một khoản kếch xù.
Bây giờ khoản thu nhập này không còn nữa.
Còn ở Giang Nam, người có thể mua được Thủy Ngọc cũng chỉ có nhiêu đó, sau khi bán được vài tháng, doanh số Thủy Ngọc bán ra cũng bắt đầu lao dốc.
Mà lỗ hổng lương thực ở Xuyên Thục ngày càng lớn.
Đây chính là những khó khăn Kim Phi khó lòng tránh khỏi.
Sau khi tiễn Chu Linh Lung đi, Kim Phi dẫn Đại Lưu đến sân nhỏ cách vách.
Y không để ý đến Thấm Nhi đang canh cửa mà đi thẳng vào trong.