Dĩ nhiên phụ nữ như vậy bán không được giá.
Chưởng quầy của bọn buôn người là người quen cũ của Trương Vân Đình, gân như không đòi tiền, đã đóng gói già trẻ lớn bé nhà họ Chu cho Trương Vân Đình, để ông ta đưa người về Giang Nam.
Mặc dù các chị dâu của Chu Linh Lung có nhan sắc nhưng không còn trong trằng, Trương Vân Đình không yêu mến gì nên đều đưa hết vào. xưởng dệt làm nữ công.
Điều này đã giúp nữ quyến nhà họ Chu thoát khỏi số phận bị đưa đến Giáo Phường Ti, mà thay vào đó lại rơi vào vực thẳm của xưởng đen.
“Bà nội, cháu đói!” “Bà nội, cháu lạnh!”
Hai đứa trẻ run rẩy bò ra, mỗi bên một đứa, ôm lấy đùi Chu Trần Thị.
Thời điểm Trương Vân Đình mua gia nô, nếu gia nô có con, ông ta cũng sẽ dẫn theo.
Dù sao đứa trẻ cũng không mất tiền, thuận tiện mang về, chết thì chết, nếu không chết, sau này lớn lên, có ít nhan sắc thì bán vào thanh lâu, còn không có nhan sắc thì có thể giúp ông ta dệt Sợi.
Nam có thể giúp ông ta giao hàng.
Nói tóm lại, chắc chắn không lõ.
Hai cháu trai của Chu Linh Lung cũng không thoát khỏi kiếp nạn, theo người nhà đến Giang Nam.
“Đến đây, ăn đi.”
Chu Trần Thị lấy hai rễ cỏ trong tay áo ra, đưa cho hai cháu mỗi người một cái, rồi lại cởi áo khoác của mình, quấn quanh đứa cháu kêu lạnh.
“Đến khi nào mới kết thúc cuộc sống này đây!
Vẻ mặt Chu Trần Thị đầy sầu khổ.
Mặc dù trước kia nhà họ Chu không ăn sung mặc sướng, nhưng cũng không phải lo lắng về chuyện ăn uống.
Khi đến đây, mỗi ngày đều phải làm mười bảy mười tám tiếng, mới có thể hoàn thành công việc Trương Vân Đình giao cho, nhận được hai nắm gạo kê và rau dại.
Mười mấy miệng ăn của nhà họ Chu, chỉ dựa và hai nắm gạo kê và rau dại nấu cháo, miễn cưỡng sống qua ngày.
Một đại gia đình chỉ được chia một cái lán rơm, đến cả chăn bông cũng không có, chỉ dựa vào hai bó cỏ khô để tránh rét.
Bây giờ chưa đến mùa đông mà bọn trẻ đã run rẩy vì lạnh, khi đông đến không biết có thể. sống sót được hay không.
Con gái Chu Linh Lung của bà ấy, không đến Giang Nam cùng họ, không biết đã lưu lạc đến nơi nào, còn sống hay đã chết.
Còn cả nam đinh trong nhà, đứa con trai út mới mười ba tuổi, cũng bị quan phủ dẫn đi, không biết bây giờ thế nào...
Chu Trần Thị vừa quay sợi, vừa nghĩ ngợi lung tung.
Lúc bà ấy đang suy nghĩ, Trương Vân Đình dẫn một đám người vạm vỡ mặc đồ đen bó sát đi về hướng lán.
“Mau, mau quay về bảo nương nương của các cháu bôi đen lên mặt”.
Trong lòng Chu Trần Thị căng thẳng, đá mấy đứa trẻ ở dưới chân.
Hai đứa trẻ vội vàng bò dậy, chạy vào lán rơm.
Hai đứa nhỏ vừa rời đi, Trương Vân Đình đã dẫn người đến.
“Các vị tráng sĩ, bà ta chính là người mà các. ngươi đang tìm Chu Trần Thị.”
Trương Vân Đình chỉ vào Chu Trần Thị, cười giới thiệu.
"Trên mặt ông ta còn có vẻ nịnh nọt.
Chiến dịch dốc Đại Mãng kết thúc, danh tiếng của tiêu cục Trấn Viễn ngày càng vang dội.
Trương Vân Đình có không ít mối làm ăn với Xuyên Thục, nên dĩ nhiên đã nghe nói đến.
Ngoài ra, còn có mấy loại vải do xưởng dệt làng Tây Hà sản xuất, ngày càng nổi tiếng, Trương Vân Đình gần đây cũng chú ý đến, còn phái người đến làng Tây Hà, tìm kiếm hợp tác.
Đáng tiếc gần đây Đường Đông Đông cực kỳ bận rộn, không có thời gian nói chuyện với ông ta.
Biết được tiêu cục Trấn Viễn muốn đến đây tìm người, đương nhiên ông ta sẽ phối hợp.
Chu Trần Thị thấy Trương Vân Đình khách sáo với mấy người đàn ông cường tráng như vậy, lập tức biết bọn họ không phải người bình thường.
Những người này tìm nữ quyến nhà họ Chu làm gì?
Trong lòng Chu Trần Thị hơi thấp thỏm, nhưng cũng có phần mong đợi.
Chưởng quầy của bọn buôn người là người quen cũ của Trương Vân Đình, gân như không đòi tiền, đã đóng gói già trẻ lớn bé nhà họ Chu cho Trương Vân Đình, để ông ta đưa người về Giang Nam.
Mặc dù các chị dâu của Chu Linh Lung có nhan sắc nhưng không còn trong trằng, Trương Vân Đình không yêu mến gì nên đều đưa hết vào. xưởng dệt làm nữ công.
Điều này đã giúp nữ quyến nhà họ Chu thoát khỏi số phận bị đưa đến Giáo Phường Ti, mà thay vào đó lại rơi vào vực thẳm của xưởng đen.
“Bà nội, cháu đói!” “Bà nội, cháu lạnh!”
Hai đứa trẻ run rẩy bò ra, mỗi bên một đứa, ôm lấy đùi Chu Trần Thị.
Thời điểm Trương Vân Đình mua gia nô, nếu gia nô có con, ông ta cũng sẽ dẫn theo.
Dù sao đứa trẻ cũng không mất tiền, thuận tiện mang về, chết thì chết, nếu không chết, sau này lớn lên, có ít nhan sắc thì bán vào thanh lâu, còn không có nhan sắc thì có thể giúp ông ta dệt Sợi.
Nam có thể giúp ông ta giao hàng.
Nói tóm lại, chắc chắn không lõ.
Hai cháu trai của Chu Linh Lung cũng không thoát khỏi kiếp nạn, theo người nhà đến Giang Nam.
“Đến đây, ăn đi.”
Chu Trần Thị lấy hai rễ cỏ trong tay áo ra, đưa cho hai cháu mỗi người một cái, rồi lại cởi áo khoác của mình, quấn quanh đứa cháu kêu lạnh.
“Đến khi nào mới kết thúc cuộc sống này đây!
Vẻ mặt Chu Trần Thị đầy sầu khổ.
Mặc dù trước kia nhà họ Chu không ăn sung mặc sướng, nhưng cũng không phải lo lắng về chuyện ăn uống.
Khi đến đây, mỗi ngày đều phải làm mười bảy mười tám tiếng, mới có thể hoàn thành công việc Trương Vân Đình giao cho, nhận được hai nắm gạo kê và rau dại.
Mười mấy miệng ăn của nhà họ Chu, chỉ dựa và hai nắm gạo kê và rau dại nấu cháo, miễn cưỡng sống qua ngày.
Một đại gia đình chỉ được chia một cái lán rơm, đến cả chăn bông cũng không có, chỉ dựa vào hai bó cỏ khô để tránh rét.
Bây giờ chưa đến mùa đông mà bọn trẻ đã run rẩy vì lạnh, khi đông đến không biết có thể. sống sót được hay không.
Con gái Chu Linh Lung của bà ấy, không đến Giang Nam cùng họ, không biết đã lưu lạc đến nơi nào, còn sống hay đã chết.
Còn cả nam đinh trong nhà, đứa con trai út mới mười ba tuổi, cũng bị quan phủ dẫn đi, không biết bây giờ thế nào...
Chu Trần Thị vừa quay sợi, vừa nghĩ ngợi lung tung.
Lúc bà ấy đang suy nghĩ, Trương Vân Đình dẫn một đám người vạm vỡ mặc đồ đen bó sát đi về hướng lán.
“Mau, mau quay về bảo nương nương của các cháu bôi đen lên mặt”.
Trong lòng Chu Trần Thị căng thẳng, đá mấy đứa trẻ ở dưới chân.
Hai đứa trẻ vội vàng bò dậy, chạy vào lán rơm.
Hai đứa nhỏ vừa rời đi, Trương Vân Đình đã dẫn người đến.
“Các vị tráng sĩ, bà ta chính là người mà các. ngươi đang tìm Chu Trần Thị.”
Trương Vân Đình chỉ vào Chu Trần Thị, cười giới thiệu.
"Trên mặt ông ta còn có vẻ nịnh nọt.
Chiến dịch dốc Đại Mãng kết thúc, danh tiếng của tiêu cục Trấn Viễn ngày càng vang dội.
Trương Vân Đình có không ít mối làm ăn với Xuyên Thục, nên dĩ nhiên đã nghe nói đến.
Ngoài ra, còn có mấy loại vải do xưởng dệt làng Tây Hà sản xuất, ngày càng nổi tiếng, Trương Vân Đình gần đây cũng chú ý đến, còn phái người đến làng Tây Hà, tìm kiếm hợp tác.
Đáng tiếc gần đây Đường Đông Đông cực kỳ bận rộn, không có thời gian nói chuyện với ông ta.
Biết được tiêu cục Trấn Viễn muốn đến đây tìm người, đương nhiên ông ta sẽ phối hợp.
Chu Trần Thị thấy Trương Vân Đình khách sáo với mấy người đàn ông cường tráng như vậy, lập tức biết bọn họ không phải người bình thường.
Những người này tìm nữ quyến nhà họ Chu làm gì?
Trong lòng Chu Trần Thị hơi thấp thỏm, nhưng cũng có phần mong đợi.