Mục lục
Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn và gã thủ lĩnh đều xuất thân cùng một gia tộc, do một sư phụ huấn luyện.

Cách đây vài năm, vì ám sát một mục tiêu, hắn đã ẩn nấp. trong Phương phủ ba ngày ba đêm mới ra tay.

Chuyện này đã được sư phụ dùng làm tư liệu “giảng dạy”.

Trước lúc bình minh, ba người tìm một ngọn đồi nhỏ để tránh gió, bắt đầu thay phiên nhau nghỉ ngơi.

Mà ở trấn Vĩnh Lâm, Hàn Phong cũng đang thay thế người gác đêm.

Đàn ông ở Đại Khang vốn đã ít, đã thế trấn Vĩnh Lâm còn bị Hoàng lão gia và đám thổ phỉ thay nhau vơ vét, điều này đã khiến đời sống của người dân càng thêm khổ hơn.

Rất nhiều người chạy đến xin ăn, nhưng đa số đều là người già yếu, tàn tật, người có thể đi hỗ trợ bao vây ngọn núi đều đã đi hết từ hôm qua rồi, người còn lại thì rất yếu ớt.

Tìm ai đến thay ca vào ban ngày là bài toán khó cho Hàn Phong.

“Hàn tiên sinh, ta vừa đi hỏi, mọi người đều đồng ý tiếp tục đứng canh gác.”

Đại Cẩu Tử đến tìm Hàn Phong, truyền đạt lại ý của người dân.

“Không được, mọi người đều đã canh gác cả đêm, nhất định phải nghỉ ngơi, tiếp tục canh gác, sẽ có người kiệt sức mà ngã xuống!”

Hàn Phong läc đầu không đồng ý.

Người dân ở trấn Vĩnh Lâm đã rơi vào trạng thái đói khát, ngay cả một chàng trai trẻ khỏe như Đại Cẩu Tử, trạng thái cũng không tốt lắm.

Thời tiết bây giờ đã rất lạnh, những người này hôm qua không ngủ, ở trong gió lạnh suốt đêm, nếu tiếp tục canh gác, sẽ có người không chịu nổi.

“Nhưng nếu bọn sát thủ nhân lúc ban ngày mà trốn thoát thì sao?”

Đại Cẩu Tử hỏi: “Hay là ta chọn các đội đánh hổ của mỗi làng, cũng như những đội trẻ khỏe, để họ canh gác đến trưa, còn những người khác nghỉ ngơi, rồi đến chiều thì thay ca?”

“Các ngươi có chịu được không?” Hàn Phong hỏi.

“Yên tâm, không có vấn đề gì đâu." Đại Cẩu Tử võ ngực đảm bảo.

Hàn Phong vừa định nói tiếp, một nữ nhân viên hộ tống vội chạy đến: “Hàn tiên sinh, có một nhóm người dân chạy từ phía Bäc đến đây, ước chừng khoảng ngàn người!”

“Từ đâu đến?” Hàn Phong hỏi.

“Phi thuyền đã hỏi rồi, là người trấn Hàm Thuỷ ở phía Bắc:





Nhân viên hộ tống nữ nói: “Hôm qua, người dân trấn Hàm Thuỷ đến thăm họ hàng ở trấn Vĩnh Lâm, sau khi biết chuyện xảy ra ở đây, họ quay về gọi người nhà, đến đây xin ăn.

Người trong làng bọn họ nghe vậy cũng đi theo, vốn dĩ chỉ có một gia đình muốn tới, nhưng kết quả dọc đường người đến càng ngày càng nhiều, khi đến đây, cũng đã có hơn nghìn người.

Phi thuyền truyền tin đến, nói rắng vẫn còn người từ phía Bắc đi đến.”

“Tiên sinh từng nói, quần chúng là lực lượng vô cùng vô tận, quả nhiên là như vậy! Bây giờ không phải lo lắng nữa rồi!”

Hàn Phong sung sướng cười to: “Yêu cầu trung đội trưởng sắp xếp một nhóm huynh đệ đến trấn Hàm Thuỷ để phong tỏa kho lương của địa chủ, để tránh gây phiền toái khi bọn chúng bỏ chạy!”

Trấn Vĩnh Lâm bên này huyên náo ầm ầm, chắc chẳn địa chủ trấn Hàm Thuỷ đã nghe được tin tức.

Chỉ cần không ngốc, chắc chản địa chủ sẽ bỏ chạy.

Trước khi bỏ chạy, nhiều địa chủ sẽ đốt kho lương, cũng không đồng ý để lại cho tiêu cục Trấn Viễn.

Trong quá trình chia đất của bọn cường hào, thường xuyên gặp phải tình huống như vậy.

“Được, ta lập tức phái người đến thu xếp!” Nhân viên hộ tống nữ lập tức chạy ra ngoài.

“Cẩu Tử huynh đệ, ngươi bảo mọi người mau đi nghỉ ngơi đi”

“Hàn tiên sinh, ta biết người trong đội đánh hổ của trấn Hàm Thuỷ, để những người khác nghỉ ngơi, ta chọn mấy người đến giúp ngài.” Đại Cẩu Tử nói: “Đợi thu xếp xong, chúng ta đi nghỉ ngơi.”

Trong tình hình này, Hàn Phong rất cần một người địa phương đến lấp đầy khoảng trống.

Đại Cẩu Tử đang rất nhiệt tình, với lại trải qua chuyện ngày hôm qua đã có thêm kinh nghiệm, thực sự là sự lựa chọn hàng đầu.

Cho nên lần này Hàn Phong không từ chối nữa, vỗ vai Đại Cẩu Tử: “Khổ cho ngươi rồi!”

“Hàn tiên sinh nói gì vậy, đây là việc phải làm!”

Đại Cẩu Tử cười lớn, dẫn người đi làm việc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK